Đường Tư Vũ được anh nắm tay như vậy, cảm xúc dần bình tĩnh trở lại.
Cô không muốn ăn ở đây nữa, Khưu Lâm luôn làm những hành động thế này khiến cô không có tâm trạng ăn cơm.
Và cô nghĩ, chắc chắn Hình Liệt Hàn càng không muốn ăn bữa này, cô phải nói với anh rằng: “Được rồi! Vậy chúng ta kiếm cớ rồi rời đi thôi!” Hình Liệt Hàn nhìn cô nhẹ giọng nói.
Vừa rồi anh bị lòng ghen tị chỉ phối mà thô lỗ với cô, trong lòng cũng có chút hối hận, nên vừa đưa cô về phía đại sảnh vừa nói: “Để anh kiếm cớ rời đi.” Trong đại sảnh, Mộ Phi đang cầm lấy bức tranh mà Đường Hùng đưa qua.
Anh cầm lấy, rồi dừng chân, không rời đi, dường như đang chờ được nhìn thấy Đường Tư Vũ rồi mới rời đi.
Lúc này, ngoài cửa, bóng dáng Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn đồng thời bước vào, Hình Liệt Hàn vẫn đang thân mật ở gần cô.
Ngồi trên sô pha, Đường Y Y thấy bộ dạng trìu mến của họ, trong mắt hiện lên tia tức giận, ghen tị.
Tại sao Hình Liệt Hàn lại coi Đường Tư Vũ như bảo bối vậy? Đi đâu cũng phải cầm tay? Cứ như sợ làm rơi mất Vậy.
Sắc mặt Mộ Phi cũng có chút khó coi.
Tuy rằng quyết định buông tha cho đoạn tình cảm với Đường Tư Vũ, nhưng anh vẫn không khống chế được một ít cảm xúG: Đặc biệt là, Hình Liệt Hàn đi đến đâu cũng ôm chặt Đường Tư Vũ quanh người, như muốn thể hiện chủ quyền của mình với anh.
Mộ Phi cũng là người cao ngạo, đứng trên cao, nên anh thực sự không thích bị khiêu khích như vậy.
“Bác trai, cháu có việc phải đi.
Tư Vũ và cháu sẽ không ở lại ăn tối.” Hình Liệt Hàn nói.
Đường Hùng giật mình ngỡ ngàng: “Bữa cơm đã chuẩn bị xong, sắp ăn ngay đây.
Có việc gì mà vội rời đi như vậy?” “Công ty cháu xảy ra chút chuyện.
Cháu phải gấp rút đi xử lý.
Mọi người ăn cơm đi! Cháu và Tư Vũ đi về trước.” Sau đó, Hình Liệt Hàn cầm tay Đường Tư Vũ chuẩn bị rời đi.
Đường Tư Vũ còn đang nghĩ cách xử lý những bức ảnh kia.
Cô buông tay anh ra, nói: “Chờ một chút, tôi lấy túi.” Hình Liệt Hàn phải buông tay cô ra.
Nhìn thấy cô đang đi về ghé sô pha, tay cầm túi xách và hộp carton thì khuôn mặt tuấn tú của Hình Liệt Hàn trực tiếp chìm xuống, người phụ nữ này quý những tắm ảnh kia đến vậy? Không quên mang theo khi đi? Đường Tư Vũ ôm những tắm ảnh đi tới chỗ anh: “Đi thôi!” Quay lại nói với cha: “Cha, con xin lỗi, lần sau con sẽ quay lại ăn tối.” Nói xong cô bỏ đi trước.
Phía sau, Mộ Phi nhìn theo bóng lưng của cô, bàn tay đang cầm bức họa không khỏi siết chặt, có cảm giác không nỡ rời xa.
Đáng tiếc, ngoài việc dùng ánh mắt tiễn cô, đến tư cách đuổi theo cũng không có.
Khưu Lâm không ngờ Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ đến cơm cũng không ăn mà đã đã bỏ đi.
Bà ta nói với Mộ Phi: “Mộ Phi, nếu không, cháu ở lại ăn tối đi!” Thực ra trong lòng Khưu Lâm vẫn hy vọng Mộ Phi và con gái mình có kết quải Chỉ thấy vẻ mặt Mộ Phi lạnh nhạt, thờ ơ nói: “Cháu còn có việc phải đi.” Nói xong anh cũng sải bước rời đi.
Bữa tối thịnh soạn, ngon lành, cuối cùng chỉ còn lại có ba người nhà họ Đường ăn.
Đường Hùng thấy thật đáng tiếc.
Đường Y Y cũng cảm thấy thất vọng, vì đã không thẻ hiện tốt trước mặt Hình Liệt Hàn.
Còn Khưu Lâm thì biết rõ một sự thật, rằng bà đã đắc tội với Mộ Phi.
Đường Tư Vũ đưa chìa khóa xe cho Hình Liệt Hàn, để anh lái.
Khi Hình Liệt Hàn mở cửa xe, anh như nghĩ đến điều gì đó, liền lạnh lùng nói với cô: “Đừng mang những bức ảnh đó lên xe của anh, anh rất khó chịu, bực mình.” Đường Tư Vũ chớp chớp mắt: “Ít nhất hãy để tôi mang về xử lý đi! Chẳng lẽ anh để tôi ném chúng vào thùng rác?” Hình Liệt Hàn vừa nghe đến chuyện cô muốn mang về xử lý, sắc mặt cũng trở nên khá hơn: “Được rồi, quay về đốt hết những tắm ảnh này trước mặt anh.” “Tôi vẫn còn sống đấy! Đốt ảnh làm gì?” Đường Tư Vũ không thích làm như vậy.
“Vậy thì cắt chúng trước mặt anh.” Hình Liệt Hàn bổ sung thêm một câu.
Đường Tư Vũ gật đầu: “Được rồi! Vậy tôi có thể mang chúng lên xe chưa?” “Mang lên!” Lúc này thì Hình Liệt Hàn không còn ý kiến gì! Đường Tư Vũ ngồi vào xe, lúc này, bụng cô cũng không chịu thua kém, kêu lên một tiếng “ùng ục”.
Hình Liệt Hàn lập tức quay đầu lại nhìn cô chăm chú.
Đường Tư Vũ đỏ mặt: “Nhìn gì, chỉ là bụng tôi sôi lên thôi.” Bởi vì âm thanh hơi lạ, cô sợ anh sẽ hiểu lầm.
Hình Liệt Hàn cố nhịn cười, hừ lạnh một tiếng: “Sao thế? Con trai không ở nhà, thì em không chăm sóc nỗi bản thân sao?” “Buỏi trưa tôi ngẫu nhiên ăn một chút mì, nấu không ngon lắm!” Đường Tư Vũ tự giễu.
Hình Liệt Hàn nghiêng người, cong môi cười: “Gọi anh là ông xã, anh sẽ đãi em một bữa thịnh soạn.” Đường Tư Vũ nghiền răng, nói lại: “Gọi tôi là chị, tôi mời cơml” Hình Liệt Hàn gõ nhẹ lên cái đầu nhỏ của cô: “Nhân tiểu quỷ đại, người còn nhỏ mà đầu óc thông minh, lanh lợi, nhiều mưu ma chước quỷ, em còn dám làm chị anh.” Hình Liệt Hàn nghĩ rằng cô vẫn còn đói, dưới chân lập tức đạp ga, chiếc xe thể thao phóng nhanh về phía trước.
Đường Tư Vũ ngồi trong xe, suy nghĩ một hồi, quay đầu nhìn Hình Liệt Hàn: “Mộ Phi chắc là bị Khưu Lâm lừa tới! Những tắm ảnh đó cũng là do người giúp việc của bà ta cố tình tung ra cho anh xem.” Hình Liệt Hàn khẽ khịt mũi: “Anh biết.” Đường Tư Vũ trong lòng khẽ thở dài một hơi, anh biết thì tốt rồi.
“Giải thích rõ ràng như vậy, em đang sợ anh hiểu lầm em à?” “Không phải anh vừa hiểu lầm rồi sao?” Đường Tư Vũ nhớ đến nụ hôn trừng phạt thô lỗ của anh, liền có chút tức giận, trách móc.
“Được rồi, anh xin lỗi em, anh xin lỗi.” Hình Liệt Hàn không vênh váo, ra vẻ ta đây, trực tiếp thừa nhận lỗi sai của mình.
Lúc này lại chuyển sang Đường Tư Vũ có chút xấu hồ, ngại ngùng.
Cô cũng không muốn anh xin lỗi, chỉ mong sau này anh đừng ghen tuông lung tung như thế nữa.
“Được rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.” Đường Tư Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng đáp lại.
Ngoài đường, ánh đèn nê ông lấp lánh, cả con đường quanh co, uốn lượn như một con rồng dài màu vàng, mà cũng không mất sự lãng mạn.
Hình Liệt Hàn bật nhạc, dường như cảm xúc càng dạt dào hơn.
Đến một nhà hàng, cả hai cùng đi lên, Đường Tư Vũ không nói lời nào, lập tức gọi những món ăn yêu thích của mình.
Hình Liệt Hàn bổ sung thêm vài món.
Máy phút sau, điểm tâm trước bữa tối đã được dọn ra.
Đường Tư Vũ không khách sáo, cầm cái nĩa nhỏ xiên 1 miếng khoai, bỏ vào miệng, ăn phòng một bên má.
Hình Liệt Hàn nhìn cô, cô là người phụ nữ duy nhất bộc lộ bản chất tự nhiên của mình trước mặt anh, không giống như những người phụ nữ khác luôn giả vờ dè dặt mắt tự nhiên, làm bộ làm tịch.
“Tối nay tôi định về nhà ngủ, từ ngày mai tôi phải đi làm rồi.” Đường Tư Vũ nghĩ con trai không ở trong nhà anh, cô cũng không cần ở lại.
Hình Liệt Hàn đang ném ly rượu đỏ trên tay bỗng ngừng lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô: “Được rồi, em muốn về đâu thì về!” Đường Tư Vũ hơi giật mình, cô vốn tưởng rằng người đàn ông này sẽ có ý kiến, nhưng nghĩ lại, bây giờ con trai không ở bên cạnh, cô tự do, muốn làm gì cũng không cần bị xen vào, can thiệp! Chẳng lẽ gần đây cô đã quen bị anh bắt nạt mà hình thành một loại nô tính? Lúc cắt miếng bít tết của Đường Tư Vũ bỗng mạnh hơn, như thể để phản đối một cách âm thầm..