Rốt cuộc thì cô đã dùng thủ đoạn gì, mà có thể dụ dỗ được con trai đưa tiền cho cô dùng?
Xem ra, anh nhất định phải nhìn chằm chằm người phụ nữ này, tránh để cô lại dùng những thủ đoạn khác lừa con trai anh.
“Sếp, món quà này của thiếu gia phải trả lại cho cậu ấy sao?” Hách Soái hiếu kì hỏi.
Cố Thừa Tiêu hừ nhẹ: “Không trả, cậu không được nói chuyện này trước mặt nó.
”
“Vâng.
” Hách Soái gật đầu.
Nhưng mà, Có Thừa Tiêu biết, con trai nhớ được số điện thoại của Hứa Tâm Duyệt, chắc chắn hôm nay hoặc mai con trai sẽ gọi điện cho Hứa Tâm Duyệt để xác thực.
Cho nên, vì tình cảm ba con của hai người, anh cần phải tìm gặp Hứa Tâm Duyệt một lần, lại một lần nữa cảnh cáo cô, nếu như còn dám dùng thủ đoạn như vậy lừa tiền của con trai, thì anh sẽ khiến cô phải trả giá.
“Ở nhà trông Tiểu Mục giúp tôi, tôi đi ra ngoài một chuyến.
” Cố Thừa Tiêu nói xong, cầm theo quà đi ra ngoài, nhìn số điện thoại trên thiệp, ánh mắt lạnh lùng bước ra khỏi thư phòng.
Hách Soái trừ công việc bình thường ra, thì nhiệm vụ sau đó chính là chăm trẻ con.
Xuống nhà để xe, một chiếc xe thể thao màu xám lao ra, tiếng động cơ xe rít gào, thể hiện rõ được tính năng cao cấp, và giá cả không rẻ của nó.
Bình thường ra ngoài, Cố Thừa Tiêu đều là đi xe con, chỉ khi nào một mình đi ra ngoài, anh mới sẽ dùng xe thể thao để thay thé.
Lúc này vẫn cũng tầm hai rưỡi chiều, Hứa Tâm Duyệt hẹn với Lê Yên ba giờ có mặt, nên cô cũng chuẩn bị ra ngoài.
Bạn bè đi chơi, nên cô cũng trang điểm một chút, mái tóc dài vừa gội xong mềm mại rơi ở sau đầu, khuôn mặt trong sáng động lòng người, kết hợp với style trang điểm thanh lịch, lại kết hợp với chiếc váy hở vai do chính cô thiết ké, thanh lịch mà gợi cảm.
Hứa Tâm Duyệt tâm trạng vui vẻ bước ra cửa, cô gọi một chiếc taxi, chuẩn bị đi đến con phố gần trung tâm thương mại.
Vừa mới ngồi lên xe được một lúc, điện thoại của cô đột nhiên vang lên, cô tưởng là Lê Yên gọi điện giục mình, cô cầm điện thoại lên xem, là số lạ, cô không cần nghĩ ngợi bắt máy: “Alol”
“Tôi là Cố Thừa Tiêu, chúng ta gặp mặt, ngay bây giờ.
”
Hai chữ cuối cùng, giọng nói có chút nghiền răng nghiên lợi.
Vào lúc ấy Hứa Tâm Duyệt có cảm giác gật mình giống như bị điểm huyệt vậy, cô chớp mắt, hỏi xác nhận lại: “Anh là Cố Thừa Tiêu? Tìm tôi có việc gì sao?”
“Cô ở đâu.
”
“Tôi đang ở trên taxi.
” Hứa Tâm Duyệt thành thật trả lời.
“Ngay lập tức xuống xe, gửi vị trí cho tôi, tôi đến tìm cô.
”
Có Thừa Tiêu mệnh lệnh nói, tắt điện thoại.
Hứa Tâm Duyệt lại ngơ ngắn, mệnh lệnh bá đạo của anh khiến cô có chút cạn lời, nhưng mà, nghĩ đến anh là ba của Cố Dĩ Mục, anh vội vã tìm cô, có phải cậu nhóc sảy ra chuyện gì rồi không?
Hứa Tâm Duyệt đành phải tìm một chỗ dễ tìm xuống xe, vừa xuống xe liền gửi vị trí của mình cho số điện thoại vừa gọi đến kia, cô khoanh tay dựa vào cột đèn đợi anh.
Sao đột nhiên anh lại tìm cô? Hay là cô lại làm gì đắc tội anh rồi?
Hứa Tâm Duyệt đúng là không thể nào nghĩ ra được.
Cô đứng dưới bóng râm cây bên cạnh đợi người, vừa nhìn đồng hồ vừa đợi Cố Thừa Tiêu.
Thật ra cô không muốn gặp anh lắm, anh sắp là chồng của Hứa An An, hai người bọn họ gặp nhau rõ ràng là không hợp với lễ nghi, mà, nếu như không may bị Hứa An An phát hiện được, thì mẹ con hai người đó chắc chắn sẽ tìm đến tận nhà.
Cho nên, tý nữa lúc gặp mặt, có chuyện gì thì nói nhanh đi thôi! Cô cũng không muốn ở lâu thêm một dây với người đàn ông này.
Hai mươi phút sau, Hứa Tâm Duyệt chờ lâu đến có chút mệt, cô còn phải nhanh chóng đi gặp Lê Yên nữa!
Đang buồn bực, từ xa đã nghe thấy tiếng động cơ xe gầm rú, Hứa Tâm Duyệt ngắng đầu nhìn.