“Tớ đâu có cố ý đâu.
Tớ tránh chiếc xe điện lái ẩu đột nhiên xông đến nên mới không cần thận tông vào xe anh ta thôi.
Ba tớ đã gọi bên bảo hiểm đến xử lí rồi.” Lê Yên cảm thấy vô cùng đau đầu.
“Hai người quả thật là oan gia mài”
“Hứ! Đời này tớ không muốn nhìn thấy anh ta nữa đâu, tớ hận anh ta.” Lê Yên chỉ có thể trút hết cảm giác khó chịu của mình với Hứa Tâm Duyệt, những lời như thế này cũng chỉ có thể nói cho Tâm Duyệt nghe.
Hứa Tâm Duyệt cười an ủi cô ấy: “Cậu đừng lo! Cậu còn rất nhiều cơ hội việc làm khác mà! Đừng buồn phiền nữa, tối nay có muốn ra ngoài tụ tập với tớ không?”
“Tối nay không được, ban nãy ba tớ gọi điện nói muốn dẫn tớ đi gặp bạn cũ của ông ấy.
Haiz! Mình không muốn đi, nhưng vẫn phải cho đi cho ba mặt mũi!”
“Vậy thôi, khi nào có thời gian thì tụi tớ lại hẹn! Cậu đừng buồn nữa nhé.”
“Ừm! Tớ cũng phải gọi cho ba tớ đã.”
Lê Yên cúp điện thoại, nhìn thời gian, cô đã ngồi đến tận năm giờ rưỡi rồi.
Cô nghĩ bữa tối với người bạn của ba chắc cũng sẽ không có gì thú vị, chỉ có thể mong chờ bữa tối nay có món cô thích thôi.
Hứa Tâm Duyệt lúc này đang ở nhà nấu bữa tối với bà ngoại và dì, khoảnh khắc quây quần bên gia đình thật sự rất hạnh phúc và thoải mái.
Ngày mai cô phải đi làm rồi, cô hy vọng sau giờ làm việc có thể dành nhiều thời gian hơn cho gia đình.
Năm giờ năm mươi phút, Lê Yên ngồi trong quán cà phê, lướt điện thoại giết thời gian.
Lúc cô đang xem Chương trình vô cùng nhập tam thì điện thoại của ba cô gọi đến, cô bắt máy trả lời: “Alo, con nghe ba.”
“Con đang ở đâu đấy? Con sang nhà hàng ăn tối đi, có muốn ba đến đón con không?”
*Ba gửi địa chỉ cho con đi, con sẽ tự sang đấy.” Lê Yên có thể kéo thời gian bao lâu đó thì sẽ kéo, chỉ cần đến kịp giờ ăn là được Một lúc sau, ba cô gửi địa chỉ sang, Lê Yên nhìn địa chỉ, thấy đây là một nhà hàng khá cao cấp, cô thu dọn túi xách sau đó đi ra ngoài, bắt một chiếc taxi.
Mà một chiếc xe thương vụ màu đen cách đó không xa cũng vừa xuất phát.
Trong xe, Mặc Trạch Dương đang ngồi dựa vào cửa xe, mu bàn tay chống cằm, ánh mắt lãnh đạm màu hổ phách lộ ra suy nghĩ khiến người ta không đoán được.
Trước cửa nhà hàng, chiếc xe thương vụ vừa rời đi thì một chiếc taxi chạy tới, một bóng người mảnh khảnh đẩy cửa bước xuống xe.
Lê Yên liếc nhìn đồng hồ, sau đó bước vào đại sảnh, đi về phía thang máy.
Nhà hàng nằm trên tầng bốn.
Lê Yên ngẳng đầu nhìn về phía cửa thang máy có một người đàn ông cao gầy đang đứng đợi.
Bộ vest xám cao cấp thời thượng giúp tôn lên bờ vai đang thả lỏng của người đàn ông, quần tây không có bắt kỳ một nếp nhăn nào, giúp tôn lên đôi chân vừa thẳng vừa dài của anh.
Trên cánh tay trái tao nhã buông thỏng của người đàn ông, có một chiếc đồng hồ đính kim cương hình vuông, trong lúc vô tình càng tôn lên vẻ đẹp trai và răn rỏi của anh.
Lê Yên cho bóng lưng này điểm tối đa.
Lê Yên buồn chán nhìn chằm chằm người đó mấy giây, trong đầu cũng thầm nghĩ người có tắm lưng hoàn mỹ như vậy hẳn là sẽ không khiến người ta thất vọng!
Lê Yên có chút tò mò muốn xem mặt của anh ta, nhưng càng tới gần sao cô lại cảm thấy bóng lưng này có chút quen mắt? Ngay cả kiểu tóc tỉa gọn phía sau đầu của người đàn ông cũng trông rất quen.
Chờ đã, não của Lê Yên thịch một tiếng, chẳng lẽ là anh?
Nghe thấy có người đang đi đến sau lưng mình, Mặc Trạch Dương khẽ quay đầu lại, từ khóe mắt anh liếc nhìn thấy có một người phụ nữ đang tiến lại gần anh.
Anh chỉ cần liếc sơ qua cũng nhận ra người đó là cô.
Mặc Trạch Dương lúc này mới hoàn toàn quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang tiến lại gần, có chút khó chịu nhíu chặt mày kiếm.
Lê Yên cũng sắp phát điên rồi, sao trái đất lại nhỏ dữ vậy?
Một ngày mà cô lại đụng mặt anh đến tận ba lần? Ở cửa thang máy, cả hai người đều không nói chuyện với nhau cũng có thể đông cứng bầu không khí.
Lê Yên vòng tay quay mặt đi, người đàn ông híp mắt lạnh lùng nhìn cô.
Lúc này, cửa thang máy vừa mở ra, Lê Yên vội vàng vào trong, Mặc Trạch Dương cũng sải chân dài bước vào.