Đáng chết, người phụ nữ này muốn đắc ý đến lúc nào?
Lê Yên đương nhiên muốn điều kiện rồi, cô nheo mắt: “Mặc Trạch Dương, anh nghe rõ đây, điều kiện của tôi là dùng quan hệ của anh để tôi vào được Gudi, phải bảo đảm rằng nhát định tôi có thể vào được.
”
Sắc mặt Mặc Trạch Dương thay đổi, người phụ nữ này đúng thật là tham lam.
“Không đồng ý đúng không! Vật tôi đem chuyện máy bay lần đó, chuyện anh phá hỏng buỏi phỏng vấn của tôi, nói hết ra, dù sao tôi cũng không sợ mắt mặt, chỉ xem anh có sợ hay không thôi.
”
Lê Yên xuất thân là biên kịch, tài ăn nói cũng rất tốt.
Sắc mặt Mặc Trạch Dương âm u khó coi, mặt anh cao quý như vậy, không giống da mặt dày như cô, đương nhiên là không theo được rồi.
“Cô chắc chắn muốn vào Gudi?”
Đáy mắt Mặc Trạch Dương xẹt qua ý cười lạnh.
Người phụ nữ này có gắng muốn làm việc dưới trướng của anh, vậy anh cũng không ngăn cản cô.
“Đúng, tôi muốn vào đó, rốt cuộc anh có đồng ý hay không?”
“Được, tôi đồng ý với cô, lát nữa vào đó nói chuyện cho cần thận.
”
Mặc Trạch Dương nói xong kéo cửa ra người trước.
Lê Yên kích động vỗ tay, trời giúp cô mà, nhìn nữ quản lý của Gudi hôm nay nghe lời anh như vậy, có quan hệ với Mặc Trạch Dương, vào Gudi là điều chắc chắn rồi.
Lê Yên chỉ mải kích động, quên cả thời gian nghĩ xem thân phận của người đàn ông kia là gì mà có thể khiến cho quản lý Gudi kính trọng anh như vậy, nhưng những điều này cô không có thời gian để suy nghĩ.
Hít sâu một hơi, quay trở lại phòng riêng nơi ba mẹ đang ở.
Nghe thấy ba mẹ đang đề cập đến chuyện đụng xe, cô nhanh chóng ngồi xuống nghiêm túc lắng nghe.
“Ba, con thật sự không có ý, con cũng rất tự trách và thấy có lỗi.
”
Lê Yên lập tức cắn môi bày tỏ thái độ.
“Chúng ta đều không trách cháu, bây giờ những chuyện va chạm trên đường nơi đâu cũng có, không đâm phải ai là chuyện tốt, xe có thể sửa được mài!”
Tiếu Thiền an ủi nói.
Mặc Trạch Dương im lặng không nói, ánh mắt nhìn chằm chằm người con gái giả bộ ủy khuất trước mặt, khóe miệng chế giễu.
“Còn nhớ không? Hồi nhỏ Mặc Trạch nhà tôi còn từng bé ‘Yên Yên đó!”
Tiếu Thiền nói.
“Đúng vậy, tôi còn nhớ lúc đó Yên Yên vừa tròn tháng, ông bà dẫn theo Mặc Trạch cùng đến nhà tôi làm khách, thằng bé còn rất hiều kỳ mà bề Yên Yên nữa!”
Hai người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh nghe thấy lập tức nhìn nhau, trong ánh mắt rõ ràng đều là ghét bỏ.
Lê Yên cúi đầu xuống, uống trà ăn thức ăn, chăm chú nghe ba mẹ nói chuyện đồng trang lứa, Mặc Trạch Dương cũng không nói gì, phụ huynh hai bên nói chuyện, bầu không khí không hề tẻ nhạt.
“Yên Yên có bạn trai chưa?”
Tiếu Thiến mỉm cười hỏi một câu.
Lê Yên ngắng đầu, đột nhiên nhìn về phía người đàn ông đối diện, giống như lập tức hiểu được ý trong câu hỏi của trưởng bối.
Mặc Trạch Dương nheo mắt, lộ ra ý cảnh cáo, rõ ràng hy vọng câu trả lời tiếp theo của Lê Yên có thể dập tắt được suy nghĩ của ba mẹ.
*Dạ, cháu vẫn chưa có bạn trai ạ!”
Lê Yên vẫn muốn đối đầu với anh.