Ánh mắt Cố Thừa Tiêu rời khỏi văn kiện, nhìn thấy tây trang trên tay cô, anh khẽ nhíu mày, thuận miệng hỏi: “Sao lại ở chỗ cô?”
Hứa An An có chút chột dạ, cô ta vội cười nói: “À! Vừa lúc em đi đến cửa hàng của em họ, cô ấy nhờ em mang tây trang trả lại cho anh, đương nhiên là thân phận của cô ấy không thích hợp đến tìm anh.”
Cố Thừa Tiêu thản nhiên nói: “Để đó đi!”
Noi xong, anh lại lật một trang văn kiện, như muốn hỏi gì đó: “Cô ấy còn nói gì không?”
Bàn tay đặt tây trang xuống của Hứa An An cứng đờ, cô ta nhìn về phía người đàn ông, vẻ mặt anh không chút đề ý, nhưng anh hỏi như vậy khiến cô ta có cảm giác như anh đang để tâm đến Hứa Tâm Duyệt.
“Cô ấy nói cảm ơn anh đã cứu cô ấy.
Thừa Tiêu, tôi cũng rất cảm ơn anh đã cứu em họ của tôi.” Hứa An An bày ra bộ dạng chị em tình thâm.
Cố Thừa Tiêu nhìn thoáng qua tây trang, vẻ mặt có chút phức tạp.
“Thừa Tiêu, buổi tối anh có thời gian không? Tôi muốn cùng Dĩ Mục ăn cơm, đã máy ngày rồi tôi không gặp nó, tôi rất nhớ nó.” Hứa An An khát vọng nói.
Có Thừa Tiêu đóng văn kiện lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hứa An An: “Hai ngày này tôi có chút bận, hôm khác đi.”
“Vậy… vậy có thể để tôi mang Dĩ Mục ra ngoài chơi không?” Hứa An An chưa từ bỏ ý định hỏi lại, cô ta hi vọng có thể nhanh chóng xây dựng tình cảm mẹ con với đứa nhỏ, chỉ cần đứa nhỏ thích cô ta, cho dù Cố Thừa Tiêu không thích vẫn phải cưới cô ta về nhà.
Cố Thừa Tiêu đêm nay có một bữa tiệc quan trọng, cho nên con trai ở lại nhà mẹ anh, đối với đề nghị của Hứa An An, anh do dự vài giây rồi nói: “Buổi tối tôi có việc.
Cô có thể đến nhà mẹ tôi gặp Dĩ Mục, nếu cô muốn mang nó ra ngoài, phải nói với tôi một tiếng.”
Hứa an An lập tức kinh hỉ, vội ôn nhu đáp: “Yên tâm! Tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt Dĩ Mục, buổi tối anh đi xã giao sao? Nhớ đừng uống nhiều rượu.”
Hứa An An lấy vai diễn một người vợ quan tâm anh.
Cố Thừa Tiêu nhìn đồng hồ: “Tôi còn có một cuộc họp.”
Lời này có ý tứ rõ ràng là muốn Hứa An An nhanh chóng rời đi.
Tối nay, Hứa An An có cơ hội gặp con đã rất vui vẻ.
Cô ta dùng ánh mắt hàm chứa tư tình nhìn anh, ngoan ngoãn nói: “Vâng, tôi không quáy rầy anh.”
Hứa An An đi tới cửa, không nhin được quay đầu nhìn người đàn ông ngồi ở bàn làm việc một chút, khí chất lạnh lùng cấm dục kia, quả thật hấp dẫn phụ nữ.
Người đàn ông khí chất lãnh đạm như vậy, một khi yêu một người, nhất định người đó sẽ trở thành mạng sống của anh! Mà cô ta đang cố gắng trở thành người chói mắt nhất trong mắt của anh.
Hứa An An vừa đi, Cố Thừa Tiêu lại không còn muốn xem văn kiện nữa, anh xoa huyệt thái dương, gọi La Mẫn mang vào một ly cà phê.
Anh đứng dậy bước đến nơi đặt tây trang, trong đầu không tự chủ được nhớ đến cô gái hôm đó khoác trên người bộ tây trang này.
Nhớ đến cô ở trong nước liều mạng cướp lấy hô hấp củ anh, nhớ đến cả người cô ướt đẫm, lộ ra cơ thể duyên dáng.
Cố Thừa Tiêu mãi suy nghĩ, đến lúc tỉnh lại, mày kiếm khẽ nhíu, sao anh lại luôn nghĩ đến cô vậy?
Không nói đến cô là thân phận dì họ của con trai anh, cũng gần như có quan hệ huyết thống.
Cho nên cho dù anh thực sự muốn phụ nữ, cũng không nên nghĩ đến cô.
Hứa An An từ tập đoàn Cố thị đi ra, cô ta nhanh chóng gọi điện thoại cho mẹ mình báo cho bà biết đêm nay cô ta có thể sẽ ở lại Cố gia ăn cơm, có thể thân cận với con.
Lý Tịnh Nhã lập tức bảo cô ta đi mua vài món đồ chơi dỗ cho cháu bà vui vẻ, mặc kệ đồ chơi quý giá thế nào đều phải mua.
“Mẹ, con sẽ tìm cơ hội ở riêng một mình với thằng bé, như vậy con có thể dỗ dành nó, để xem con có thể vào ở chung nhà với nó hay không?”
“Đúng, đứa nhỏ phải dỗ dành, con phải nắm chắc cơ hội.”
Lý Tịnh Nhã cũng hoàn toàn không để chỉ số thông minh của Có Dĩ Mục vào mắt, xem bé như một đứa nhỏ bồn tuổi không hơn.
Hứa An An tìm hai trợ lý, thay đổi cách ăn mặc rồi đi tìm mua vài món đồ chơi.
Lúc khoảng bốn giờ chiều, Hứa Tâm Duyệt đang ngồi trong văn phòng hoàn thành hai bản thảo mới của cô, bỗng điện thoại vang lên.
“Alol”