Lúc mắt anh nhìn về phía phòng quần áo, trong lòng lại nôn nao, chuyện ngày đó ở trong phòng vẫn như mới xảy.
Chết tiệt, đừng nói là con trai, ngay cả anh cũng giống như bị cô gái này hạ chú, cứ mãi nhớ tới cô.
Nếu con trai anh thực sự cần một người mẹ, cũng chỉ có thể là Hứa An An, đây là quan hệ huyết thống, hơn nữa cho dù anh không cưới Hứa An An, cũng không thể có ý với Hứa Tâm Duyệt, bằng không làm sao anh có thể nói chuyện với người Hứa gia?
Cố Thừa Tiêu cúi đầu, hôn lên tóc của con trai, anh đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa, anh cũng không muốn đề một người toàn mùi rượu ngủ cạnh con trai.
Có Thừa Tiêu tắm xong lên giường, cậu bé như cảm nhận được anh, đầu nhỏ nhô lên từa trong chăn, mái tóc rối xù như con mèo nhỏ, đáng yêu nép vào lòng anh, vui vẻ ôm lây anh: “Daddy, daddy về rồi.”
*Ừ.
Ngủ đi!” Có Thừa Tiêu vuốt ve mái tóc cậu bé.
“Daddy, con nằm mơ thấy chị xinh đẹp, con muốn chị ấy không cần ra nước ngoài.” Âm thanh non nớt có chút tức giận.
“Cô ấy đã ra nước ngoài rồi.” Cố Thừa Tiêu tàn nhẫn nói.
“Con khi nào thì có thể gặp chị ấy? Chị ấy có phải là người thân của dì Hứa không?” Cậu bé ngần đầu hỏi.
“Dì Hứa? Cô ta là mẹ ruột của con.” Cố Thừa Tiêu sửa lời con trai.
“Nhưng mà trong lòng con chị xinh đẹp mới là mẹ.” Cậu bé nói thẳng.
Có Thừa Tiêu nhìn con trai trong lòng mình chớp đôi mắt to, bộ dạng đáng thương, anh nhíu mày hỏi: “Sao con lại thích cô ấy như vậy?”
“Con chính là thích chị ấy! Cậu bé ngữa đầu nói, không có lý do.
Sáng sớm.
Hứa Tâm Duyệt rời giường đi ra phòng khách, liền thấy bà An Ti ch Š m1 vn ngoại ngôi trên ghê sô pha không biệt đang suy nghĩ cái gì.
“Bà ngoại, bà sao vậy?” Hứa Tâm Duyệt ngồi xổm người trước mặt bà ngoại.
Bà cụ thở dài, vỗ vỗ vai cô: “Tâm Duyệt, dì cháu nói cho.
bà biết rồi.
Bà luôn nghĩ cháu là đứa nhỏ trong nhà mình, không nghĩ tới cháu lại là con nhà người ta.
Nghe nói ba mẹ ruột của cháu là người có tiền, cháu đi theo chúng ta đã chịu khổ rồi.”
“Bà ngoại, bà nói đi đâu vậy? Có thể ở bên cạnh bà và dì nhỏ, sao cháu lại chịu khổ chứ?” Hứa Tâm Duyệt biết trong lòng bà ngoại suy nghĩ nhiều, cô nắm tay bà: “Bà ngoại, mặc kệ cháu là con của ai, đời này cháu luôn là cháu gái của bà.”
Bà cụ lập tức đỏ bừng hai mắt, đôi mắt vẫn đục lộ ra sự: kích động cùng vui mừng.
Lúc này điện thoại của Hứa Tâm Duyệt vang lên, cô nghe máy: “Alol”
*Tâm Duyệt, là anh hai, bây giờ anh đến đón em.
Trưa nay về nhà ăn cơm.” Bên kia truyền đến tiếng của Bùi Thần Hạo.
“Vâng, bây giờ em chuẩn bị một chút.” Hứa Tâm Duyệt mỉm cười, ngắt điện thoại, nói với bà ngoại: “Bà ngoại, anh trai cháu lái xe đến đón chúng ta, hôm nay chúng ta sẽ ăn cơm cùng ba mẹ cháu.”
“Được! Bà cũng muốn gặp họ.” Bà cụ vui vẻ nói.
Hứa Tâm Duyệt gọi cho Thiệu Cô, để bà nhanh chóng trở về.
Khoảng 10 giờ rưỡi, xe của Bùi Thần Hạo đã đến nơi.
Hứa Tâm Duyệt dìu bà ngoại xuống lầu, bà cụ đã thay một bộ quần áo mới, tinh thần cũng rất tốt.
Thiệu Cô cũng rất coi trong buổi gặp mặt này, ăn mặc thật đẹp đi ra.
Bùi Thần Hạo đích thân lái xe, trên đường đi lúc trò chuyện với bọn họ về quá trình trưởng thành của Hứa Tâm Duyệt, anh không khỏi vừa thấy vui mừng vừa thấy xót xa cho cô.
Khi em gái chào đời thì anh đã sáu tuổi rồi, trong trí nhớ vẫn còn một vài ký ức về em ấy.
Mà trong những tắm ảnh chụp của anh, cũng có rất nhiều tắm là cảnh anh đang ôm em gái trong lòng.
Đến nay, bọn họ đã cách biệt đằng đẳng 24 năm rồi.
Lúc xe lái đến biệt thự nhà họ Bùi, Thiệu Cô và bà cụ đứng trước cửa, cả hai đều vô cùng sửng sốt.
Không ngờ nhà họ Bùi còn giàu có hơn cả tưởng tượng của bọn họ, đây rõ ràng là một gia đình vô cùng giàu có, phú quý!
“Không ngờ Tâm Duyệt lại là tiểu thư nhà giàu, cháu đi theo chúng ta thật đúng là đã chịu khổ rồi.” Bà cụ đau lòng lau nước mắt.
Hứa Tâm Duyệt an ủi bà: “Bà ngoại, bà đừng nghĩ như vậy, có thể sống với mọi người là niềm may mắn của cháu.”