“Dạ được! Cháu nhất định sẽ đến.” Có Thừa Tiêu làm sao có thể không đến được chứ? Bùi Hoa là bạn thân của ba anh, Bùi phu nhân thì là bạn học của mẹ anh, hai gia tộc lớn đã thiết lập quan hệ tốt với nhau từ thời ông nội anh rồi.
“Thừa Tiêu! Cháu nhớ dẫn mẹ cháu theo cho vui nha, đã lâu không gặp bà ấy rồi, dì của cháu rất nhớ bà áy.
Chú không gọi cho bà ấy nữa đâu, cháu nhắn với bà ấy nha.”
“Được! Cháu và mẹ sẽ cùng đến đó.” Có Thừa Tiêu đồng ý.
Mẹ chắc chắn rất thích những loại tiệc này.
Có Thừa Tiêu gọi cho mẹ, Hồng Mỹ San đương nhiên sẽ đi, bà còn quyết định sẽ dẫn Cố Dĩ Mục cùng sang đó chơi.
“Mẹ, loại tiệc này không thích hợp đem theo Tiểu Mục, thằng bé vẫn còn nhỏ.” Cố Thừa Tiêu khuyên bà.
“Không sao đâu, Tiểu Mục ngoan như vậy, con cũng nên dẫn thằng bé ra ngoài nhiều cho biết.
Hơn nữa, con không biết Tiểu Mục đáng yêu khiến người ta thích đến nhường nào sao?” Hồng Mỹ San vẫn quyết định dẫn cậu nhóc theo.
Cố Thừa Tiêu không ngăn được mẹ mình nên chỉ có thể đồng ý đưa con trai cùng đến tham dự, nhưng mà néu đã là tiệc cá nhân thì chắc sẽ không có hoạt động thương mại, chủ yêu vui chơi là chính, nên anh dẫn theo con trai cũng không sao.
Lúc này ở nhà họ Bùi, Hứa Tâm Duyệt cũng nhờ mẹ mời người chị em tốt của mình là Lê Yên đến dự, tạm thời cô sẽ không nói cho cô ây biết việc này, đên lúc đó cô sẽ tạo cho cô ấy một bát ngờ.
Mặc dù Bùi phu nhân biết Hứa Tâm Duyệt là một nhà thiết kế nhưng bà vẫn quyết định chuẩn bị thêm vài bộ lễ phục tối cho cô trong bữa tiệc này, để sau này cô có thể mặc trong những dịp khác.
“Tâm Duyệt, mẹ biết những chiếc váy ở cửa hàng của con cũng rất đẹp, nhưng lần này mẹ vẫn phải tặng cho con vài bộ váy.
Chiều nay con đi thử với mẹ nhé.”
Hứa Tâm Duyệt đương nhiên nghe lời mẹ, cô mỉm cười, i: “Dạ được, mẹ dùng mắt nhìn của mình giúp con chọn Bùi phu nhân nghe cô nói vậy mắt khẽ cay cay, lúc trước nhìn thấy những chiếc váy nhỏ xinh ở các cửa hàng ven đường bà đều sẽ không kìm được đứa con thất lạc của mình.
Nếu bà không làm lạc mát cô thì bà sẽ mua cho cô thật nhiều những chiếc chiếc váy công chúa xinh đẹp, ngắm nhìn cô mặc chúng vào, nhất định là rất đẹp.
Mà bây giờ, ông trời cuối cùng đã biến điều ước của bà thành hiện thực.
“Đi thôi, mẹ đưa con đi lựa đồ.” Bùi phu nhân nắm tay cô cùng đi ra ngoài, ngoài cửa đã có tài xế chờ sẵn.
“Mẹ, con cũng muốn mua một ít quần áo cho dì và bà.”
“Tất nhiên, con chọn đồ cho họ đi! Chọn được rồi thì gửi sang đó cho họ.” Bùi phu nhân gật đầu.
Có rất nhiều cửa hàng hàng hiệu cao cấp đẳng cấp thế giới ở trung tâm thành phó.
Bùi phu nhân đưa Hứa Tâm Duyệt vào một cửa hàng.
Là một nhà thiết kế, Hứa Tâm Duyệt đương nhiên biết đến thương hiệu hàng đầu này, một chiếc váy ở đây trị giá đến hàng nghìn đôla.
“Bùi phu nhân, người đến rồi ạ.” Quản lý cửa hàng đích thân tới chào hỏi, thấy bên cạnh bà có một cô gái trẻ, chị ta mỉm cười hỏi: “Đây là…”
Bùi phu nhân dịu dàng nhìn cô gái bên cạnh mình: “Đây là Tâm Duyệt, con gái tôi.”
“Hóa ra là Bùi tiểu thư.” Quản lý Triệu thầm thản thốt, không ngờ Bùi phu nhân lại còn có một cô con gái lớn như: vậy.
“Tâm Duyệt, chúng ta lên tầng hai đi.
Lễ phục ở tầng hai đẹp hơn.”
*Dạ mời phu nhân đi bên này.” Quản lý Triệu lập tức dẫn họ lên lầu.
Trong lòng Hứa Tâm Duyệt đang thằm cảm thán trước những chiếc váy được trưng bày ở đây, quả nhiên mỗi sản phẩm đều vô cùng cao cấp, được thiết kế vô cùng hoàn hảo.
Bùi phu nhân đi lên lầu hai.
Bà nhìn thoáng qua bộ lễ phục được khoác trên người của manocanh đang đứng ngay tại trung tâm căn phòng, mắt bà như sáng lên.
Đó là một chiếc váy dạ hội màu trắng tinh khiết, được đính đá, từ eo trở xuống là phần váy xoè, những viên đá được kết thành những sợi dây, rủ xuống thân váy, lắp lánh như bầu trời sao, tay áo được thiết kế kiểu tay lở, chân váy tầng tầng lớp lớp, vừa trong sáng lại rất mơ mộng, khiến người ta như rơi vào giải ngân hà bay bổng.
Hứa Tâm Duyệt cũng khẽ trừng lớn mắt, thiết kế này thật quá xinh đẹp, đơn giản nhưng vẫn có cảm giác rất cao cấp.
“Chính là nó! Tâm Duyệt, vào hôm dạ hội đó, con cứ mặc bộ lễ phục này đi gặp người thân và bạn bè của chúng ta đi!” Bùi phu nhân quyết định ngay trong nháy mắt.
“Mẹ ơi, cái váy này quá đất đỏ.” Hứa Tâm Duyệt lhì thầm nói.
“Con xứng đáng có được nó.
Nếu có thể, mẹ muốn đem cả thế giới đến trước mặt con.
Con muốn gì, ba mẹ đều sẽ đáp ứng cho con.” Bùi phu nhân nói với quản lý Triệu: “Để con gái của tôi thử xem sao”.
“Dạ được! Phu nhân, người thật có mắt nhìn, đây là bộ lễ phục độc nhất vô nhị vừa mới nhập đến tiệm chúng tôi, chỉ có một chiếc này thôi.
Bộ váy này thật sự rất hợp với khí chất trong sáng tao nhã của Bùi tiểu thư đây.” Quản lý Triệu hết lời khen ngợi.
“Mẹ muốn con trở thành người đẹp nhất trong bữa tiệc đó.” Bùi phu nhân ôm con vào lòng nói.