Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


Lâm Tịnh Nhã cũng thấy rất tiếc cho cô ta, nhưng con gái bà ta thì mặc gì mà chẳng đẹp.
Buổi tối, Hứa Tâm Duyệt mang quần áo về nhà dì, cả đời của Thiệu Cô chưa bao giờ tham dự tiệc tối chứ đừng nói đến việc mặc váy dạ hội, bà rất hào hứng và mong chờ.
Mà chiếc váy dạ hội mà Hứa Tâm Duyệt chọn cho bà cũng rất phù hợp với bà.
“Dì ơi, dì có thích không?”
“Mặc thế này, dì không biết đi đường thế nào nữa này, chiếc váy đẹp quá.” Thiệu Cô nghiêng qua nghiêng lai trước gương.
Bà cụ ở bên cạnh cũng mặc quần áo mới vào, là một bộ quần áo dành cho người lớn tuổi làm từ tơ lụa thật, mặc vào vô cùng thoải mái.
“Bộ quần áo này chắc đắt lắm cháu nhỉ? Trông có vẻ khá đắt, chắc phải tầm máy trăm tệ ấy chứ?” Bà cụ là người của thế hệ trước, một bộ quần áo mấy trăm tệ bà cũng cảm thấy rất đắt.
Hứa Tâm Duyệt không dám nói cho bà biết rằng bộ đồ bà đang mặc trên người có giá tận năm ngàn tệ.
“Dạ đúng vậy, chỉ có ba trăm tệ thôi.

Bà ơi, bà mặc quần áo mới trông đẹp lắm đó.” Hứa Tâm Duyệt cười.
Thiệu Cô nhìn ra được bộ quần áo này không chỉ ba trăm tệ, nhưng mà bà cũng không nói ra, hiếm khi mẹ bà được mặc bộ quần áo đẹp như vậy.
*Tâm Duyệt, đều là nhờ có cháu.” Thiệu Cô kéo tay cô cùng ngồi xuống: “Bởi vì có cháu, nên chúng ta mới có thể hưởng phúc như vậy.”
“Không đâu ạ, nhờ dì và bà đã hết lòng nuôi nắng nên cháu mới có được ngày hôm nay.” Hứa Tâm Duyệt không dám quên công ơn dưỡng dục này, tuy rằng dì và bà ngoại không giàu có, nhưng tình cảm của họ dành cho cô là vô giá.
Họ đã dạy cô cách làm người từ khi cô còn nhỏ, dù nghèo khó nhưng phẩm chát của họ đều rất cao quý.
Nhà họ Có.
Gần đây tâm trạng cậu nhóc không tốt, Hồng Mỹ San cũng lấy làm lạ, tuổi có chút éc thế thì có thể buồn rầu chuyện gì được kia chứ?
“Tiểu Mục, có chuyện gì cháu cứ nói với bà nội đi này, có phải cháu có nhớ mẹ rồi không?” Hồng Mễ San đoán.
“Bà nội, dì Hứa đó có thật là mẹ cháu không? Chính dì ấy sinh ra cháu sao?” Cậu nhóc ngẳng đầu hỏi.
Hồng Mỹ San nghe vậy thì sửng sốt, bà không thể giải thích cặn kế cho.

thằng bé chuyện mang thai hộ được.

Bà rất biết ơn, vì khi con trai bà hôn mê bắt tỉnh, Hứa An An không cần danh phận lại tình nguyện cung cấp trứng cho họ để sinh ra người thừa kề.
Bà cười nói: “Dĩ Mục, dù sao thì cháu cũng là do mẹ và ba của cháu sinh ra và họ đều là những người thân yêu nhất của cháu.”
Cậu nhóc cũng không hỏi nữa, gật gù: “Dạ..”
“Dĩ Mục, cháu có muốn sống chung với mẹ cháu không?
Chỉ cần cháu muốn, cô ấy có thể chuyển đến sống chung với cháu, chăm sóc cho cháu bắt cứ lúc nào.”
Trong tâm trí của Cố Dĩ Mục lúc này lại hiện ra một khuôn mặt khác đang mỉm cười dịu dàng với cậu.

Cậu muốn người sống chung với mình là chị gái xinh đẹp này cơ!
“Ban nãy mẹ cháu gọi điện đến bảo chúng ta sẽ cùng nhau tham dự buổi tiệc lần này, đến lúc đó mẹ cháu cũng ở đó, cháu phải ngoan ngoãn bồi dưỡng tình cảm với mẹ cháu đấy.”
“Nếu dì ấy thật sự là mẹ cháu, vậy thì cháu bằng lòng sống chung với dì ấy.” Cậu nhóc ngoan ngoãn nói.
“Dĩ Mục, trên đời này chỉ có mẹ cháu mới có thể hét lòng yêu thương cháu.

Vậy nên cháu phải yêu thương mẹ, không được làm mẹ đau lòng, biết chưa?” Hồng Mỹ San nhẹ nhàng khuyên nhũ cậu bé.
Cậu nhóc gật đầu nói: “Dạ, cháu biết rồi.”
Vậy thì cậu phải quên chị gái xinh đẹp kia đi, thử chấp nhận mẹ mình thôi.
Hồng Mỹ San cũng cảm thấy rất đau lòng khi từ nhỏ cháu trai của bà đã không có mẹ.

Thực ra năm đó bà đã muốn đón Hứa An An đến đây ở, nhưng con trai bà lại rất bài xích.

Dù sao sự việc này chưa được sự đồng ý của anh, trong lúc anh hôn mê thì anh và Hứa An An đã có một đứa con.
Bây giờ đứa trẻ càng ngày càng lớn, để con trai mình phát triển tâm lý bình thường, con trai bà cũng không thể không cân nhắc đến việc chấp nhận Hứa An An.
Mà đây cũng là chuyện mà bà muốn thấy nhát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui