Trong biệt thự của Ôn Lệ Thâm, Tô Hi đã ở tận một tuần mà không hề hay biết, chuyện cô gặp tai nạn giao thông lần trước đã bị dập tắt vững chắc đến mức không còn có ai lôi ra nói nữa.
Tô Hi ở đây, khi Ôn Lệ Thâm ra ngoài vào ban ngày, cô làm tổ ngay trong nhà anh, chỉ là ở đây không có đồ ăn vặt, mà cô lại thèm muốn chết, đối với một người sành ăn mà nói.
Có thể nhịn được một ngày hai ngày, ba ngày bốn ngày, nhưng mà nhịn cả một tuần thì sao cô có thể nhịn nổi?
Vì vậy, cô đeo kính râm lên, mặc một chiếc áo phông kín đáo, đeo balo nhỏ và xoã tóc dài ra, trông giống như một sinh viên đại học vừa tan trường, cô định đi ra ngoài và mua một ít đồ ăn vặt gần đây rồi quay về.
Tô Hi cũng là nhân dịp Ôn Lệ Thâm không ở nhà mới dám đi mua đồ ăn vặt, Tô Hi cầm một chìa khóa xe của anh bước vào gara để xe để lấy một chiếc ra, đương nhiên xe của người đàn ông này cũng không tệ.
Tô Hi lái xe ra ngoài hết sức cần thận, đi thẳng ra cổng của biệt thự và rẽ vào một trung tâm thương mại lón.
Sau khi Tô Hi đỗ xe, cô bước vào trung tâm mua sắm, đầy xe đầy và bắt đầu chọn đồ ăn vặt, cảm giác thực sự rất hấp dẫn đi, bình thường Tô Hi thích ăn khoai tây chiên, thanh cay, đồ uống và đồ ăn nhẹ đóng gói, thịt bò viên, bánh kẹo… Lúc này Tô Hi dừng lại ở khu thực phẩm dành cho trẻ em, sau khi do dự một lúc, cô cầm mấy bịch bánh quy rong biển bỏ vào xe đầy.
Tô Hi lại đi tới quầy kẹo mút trước mặt, chọn mấy que có hương vị mà mình thích ăn nhất, chưa kịp nhận ra thì xe đẩy của cô đã sắp tràn đầy đồ ăn vặt.
Khi cô đẩy xe đi tính tiền mới giật mình phát hiện ra, sau đó cô đây xe sang một bên định quăng ra một ít, nhưng mà quăng cái này lại miễn cưỡng, quăng cái kia cũng miễn cưỡng, cuối cùng cô đành đầy tất cả đi thanh toán.
Cầm theo hai túi lớn đồ ăn vặt, Tô Hi nghĩ lại, dù sao ngày mai cô cũng đưa Tiểu Hi con nuôi cô tới nhà chơi, đến lúc đó nhất định phải chuẩn bị hết đồ ăn vặt nhal Cho nên, mua nhiều đồ ăn vặt cũng không sail Tô Hi vui vẻ đặt hai túi đồ ăn vặt lớn bỏ vào chỗ ngồi phía sau, sau đó lái xe về nhà.
Tô Hi nghĩ thầm, mấy ngày gần đây Ôn Lệ Thâm đều sẽ đi ra ngoài, trông có vẻ rất bận rộn, mặc dù cô không biết anh đang bận cái gì.
Đến bây giờ cô cũng không biết rõ là anh làm cái gì.
Tô Hi vui vẻ xách đồ ăn vặt vào phòng khách, vừa lúc bước vào phòng khách, đang suy nghĩ nên xem bộ phim nào, thì trông thấy một bóng người cao lớn quyến rũ đang ngồi trên ghế sô pha.
Tô Hi giật mình kêu lên, tại sao Ôn Lệ Thâm lại quay về sớm như vậy?
Trên ghế sô pha, người đàn ông với đôi chân dài uyển chuyển đang cầm tài liệu trong tay kia, không phải Ôn Lệ Thâm thì là ai?
Tô Hi lập tức làm một động tác vừa dễ thương lại vừa buồn cười, cô giấu hai túi đồ ăn vặt ra sau lưng, cười lấy lòng hỏi anh: “Tại sao anh lại quay về vậy? Không phải anh đã đi ra ngoài rồi sao?”
“Em đi đâu vậy?” Ôn Lệ Thâm ngước mắt hỏi cô.
“Không… không đi đâu hết! Chỉ đi ra trung tâm thương mại gần đây mua một chút đồ thôi, tôi về phòng trước đây.
”
Nói xong, Tô Hi tranh thủ thời gian cầm theo hai cái túi đồ ăn vặt lớn lên lầu.
“Dừng lại.
” Một giọng nói nghiêm nghị phát ra từ sau lưng cô.
Tô Hi một bên thì vội vàng giấu đồ ăn vặt ra phía sau, một bên lại giả vờ kinh ngạc hỏi: “Anh có chuyện gì muốn nói à?”
“Em mua cái gì?” Ôn Lệ Thâm dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô, hỏi.
“Đó là… một chút đồ dùng của con gái thôi!” Tô Hi hơi chột dạ tránh ánh mắt bức người của anh.
Cô nghĩ thầm, sao bây giờ cô lại phải sống cực khổ như vậy chứ! Đến cả ăn đồ ăn vặt cũng phải lén lút mới có thể ăn hay sao?
“Đặt nó xuống cho tôi xem một chút.
” Ôn Lệ Thâm gấp tập tài liệu trong tay lại, đứng dậy đi về phía cô.
“Đồ của con gái, làm sao cho anh xem được!” Tô Hi hoảng hốt, trong nhà Ôn Lệ Thâm căn bản không thể tìm thấy đồ ăn vặt, điều này cho thấy người đàn ông này rất có thành kiến đối với đồ ăn vặt.
Ôn Lệ Thâm nhìn thấu sự chột dạ của cô, anh gần như có thể đoán được người phụ nữ này đang cầm thứ gì trong tay, nhất định đó chính là đồ ăn vặt của cô, lần trước cô bị viêm ruột cấp tính vì ăn không tốt, nửa đêm gọi điện thoại cho anh đưa đi bệnh viện, vì vậy anh rất phản đối việc cô ăn những thứ này.
Dáng người cao lớn của Ôn Lệ Thâm từng bước một đi lên bậc thang, Tô Hi đang đứng ở giữa cầu thang theo bản năng lùi lại một bước, tựa hồ Ôn Lệ Thâm có thể ăn thịt người.
“Tôi biết em mua cái gì, lấy ra.
” Ánh mắt nghiêm túc của Ôn Lệ Thâm nhìn cô.
“Tôi không muốn! Ai quy định tôi không được phép ăn đồ ăn vặt?” Tô Hi lập tức cãi, cây ngay không sợ chết đứng.
“Ở trong nhà của tôi, không được phép ăn.
” Ôn Lệ Thâm chỉ cần nghĩ đến lần trước cô nằm trong bệnh viện, đau đến nỗi mặt trắng bệch, thì anh không muốn cho cô ăn.
“Ăn một chút thôi! Tôi không ăn hết tất cả một lúc, mỗi ngày chỉ ăn một chút thôi.
” Tô Hi khẩn cầu giơ một ngón tay lên.
“Lấy ra.
” Ôn Lệ Thâm đưa tay ra yêu cầu có.
Tô Hi cắn môi, đành phải đưa một cái túi cho anh, cái túi kia thì giấu thật chặt: “Đề lại một túi cho tôi đi! Tôi cam đoan sẽ không ăn nhiều đâu.
”
Ôn Lệ Thâm hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục đưa tay ra: “Lấy hết ra đây.
”
“Anh có thể đừng quá đáng như vậy được không! Tôi đã một tuần không ăn rồi, để cho tôi ăn hết thèm đi!”
“Tự em chọn một cái, những cái khác đề tôi vứt đi.
” Ôn Lệ Thâm mở miệng nói.
“Để lại tất cả! Vứt hết những thứ này đi?
Thật quá lãng phí!” Vẻ mặt Tô Hi cực kỳ đau khổ.
“Em quên chuyện em gọi điện cho tôi lúc nửa đêm để đưa em đến bệnh viện rồi sao? Hay là em lại muốn như vậy lần nữa?” Ôn Lệ Thâm lên tiếng cảnh cáo.
Quả nhiên, lời cảnh cáo của anh cực kỳ hiệu quả, Tô Hi mở túi lấy một bịch khoai tây chiên ra, sau đó, cô không cam lòng cầm một que kẹo mút vị dâu rồi mới đưa cái túi giao cho anh: “Này, anh có thể đừng vứt đi không, những đồ ăn vặt này đưa cho anh giữ lại, khi nào tôi thèm thì sẽ ăn một chút.
”
“Không được! Sau này không được phép mua nữa.
” Ôn Lệ Thâm cầm lấy, xoay người đi xuống lầu.
“Hừ! Không thèm quan tâm đến anh nữa.
”
Tô Hi nói xong thì cầm hai thứ đồ ăn vặt cô đề lại rồi đi vùn vụt lên lầu.
Ôn Lệ Thâm khẽ nhếch mặt nhìn bóng dáng của cô, khi anh chuẩn bị ném hai túi đồ ăn vặt này vào thùng rác thì chợt nảy ra một ý nghĩ.
Có phải anh hơi hà khắc rồi hay không?
Thực tế chỉ cần hạn chế việc cô ăn đồ ăn vặt là được, thỉnh thoảng cho cô thay đổi khẩu vị thì cũng không phải việc gì quá nghiêm trọng, Ôn Lệ Thâm mở một ngăn tủ ra, bỏ hai túi đồ ăn vặt lớn vào.
Sau khi để vào, Ôn Lệ Thâm liếc nhìn trên lầu, anh cầm ly uống nước của Tô Hi ở bên cạnh lên, rót một ly nước ấm mang lên lầu.
Lúc này Tô Hi đang cầm một cuộn phim có chữ ký, ngồi trong rạp chiếu phim tư nhân của anh xem một bộ phim tình yêu lãng mạn, vừa đánh giá cẩn thận các diễn viên trong bộ phim, vừa bỏ khoai tây chiên vào miệng.
Phía sau truyền đến tiếng đẩy cửa, cửa đóng lại, ánh đèn mờ ảo trong phòng lại được khôi phục.
Tô Hi biết là Ôn Lệ Thâm bước vào, cô cũng không muốn quay đầu lại nhìn.
.