Yêu cầu 6h30 tối, Tô Hi thấy Ôn Lệ Thâm vẫn chưa trở về, cô tự nhiên cũng có sắp xếp của mình.
Vừa hay cô cũng không cần phải nói rõ với anh một tiếng, hơn nữa tối nay cô cũng chuẩn bị quay trở về nhà của mình.
Tô Hi đeo một chiếc túi nhỏ sau lưng, trên tay cầm một chiếc túi đựng hai bộ quần áo và bộ mỹ phẩm mà cô thường xuyên sử dụng.
Cô lấy chìa khóa xe trong tủ cạnh phòng khách rồi đi ra ngoài.
Ôn Lệ Thâm đối với cô rất hào phóng, bất cứ lúc nào cô cũng có thể lái xe anh ra ngoài.
Tô Hi vừa cất đồ vào trong cốp xe, vừa lái xe ra tới cửa liền bị một chiếc xe con màu đen vừa trở về chặn trước mặt.
Cô nhìn chiếc xe này, trái tim lập tức căng thẳng, sao có thể trùng hợp như vậy, Ôn Lệ Thâm đã về rồi sao?
Tô Hi ngồi trong xe không động đậy, cô cho rằng Ôn Lệ Thâm sẽ nhường đường cho cô, nhưng hiển nhiên là người đàn ông đối diện đang đợi cô xuống xe.
Hai chiếc xe cứ thế đối diện với nhau, Tô Hi gạt cần số và lùi xe sang một bên để cho xe của Ôn Lệ Thâm đi vào, xe của Ôn Lệ Thâm dừng lại bên cạnh xe cô, anh đầy cửa xuống xe.
Hình như hôm nay anh đi mở cuộc họp chính thức gì đó, cả người chỉnh tề, đầu tóc cũng vô cùng chải chuốt, Tô Hi hạ cửa Ä = £ Ề ` vu ố.A số xe xuông, hướng phía anh cười: “Vê rồi à!”
“Em đi đâu?” Ôn Lệ Thâm híp mí mắt ngóng nhìn cô.
“Tôi… tôi ra ngoài ăn cơm cùng quản lý và trợ lý của tôi.” Tô Hi cười nói.
“Mấy giờ về?” Ôn Lệ Thâm tiếp tục hỏi.
Tô Hi chớp chớp mắt: “Hôm nay có thể tôi sẽ đi chơi về khá muộn, vì vậy tối nay tôi sẽ về nhà của tôi, anh không cần chờ tôi về đâu.”
Ôn Lệ Thâm nghe xong, khuôn mặt anh tuần có hơi không vui: “Đang sống tốt vậy, sao em lại muốn đi? Chẳng lẽ ở chỗ tôi không thoải mái sao?”
“Không phải, tôi đi chơi về khá muộn…”
“Định đi đâu chơi?” Ôn Lệ Thâm rõ ràng rất đề ý.
“Xem bộ phim điện ảnh lần đầu được công chiếu của tôi, mười hai giờ mới chiếu, xem xong một hai giờ mới về nhà được.” Tô Hi đành phải nói thật.
Ánh mắt Ôn Lệ Thâm sâu xa tiếp tục khóa chặt trên mặt nhỏ của cô, lại hỏi: Xem với ai?
“Quản lý và trợ lý của tôi!” Tô Hi trả lời, cô ra ngoài một chuyến thật không dễ dàng mà.
Ôn Lệ Thâm đột nhiên kéo cửa xe của anh, lấy điện thoại của anh ở trong đó ra, sau đó, đi tới cửa ghế lái phụ của Tô Hi, kéo ra và ngồi vào.
Tô Hi trừng mắt nhìn anh: “Anh… anh muốn ra ngoài sao?”
“Lùi lại cuộc hẹn của em và quản lý lại đi, tối nay tôi cùng em đi xem.” Trong giọng điệu của Ôn Lệ Thâm có một loại ngữ khí đương nhiên phải đi.
Tô Hi lập tức kinh ngạc nhìn anh: “Anh… anh sẽ đi xem phim của tôi?”
“Sao vậy, không được à?” Thân hình thon dài của Ôn Lệ Thâm nghiêng về phía cô, hơi thở của người đàn ông cũng tỏa ra thoắt ân thoắt hiện trong không khí.
Trái tim Tô Hi đập thình thịch, cô vội lắc đầu nói: “Không cóI”
Sống trong nhà anh, thần kinh Tô Hi luôn luôn buông lỏng rồi lại có trạng thái lập tức căng thẳng chủ yếu là do ảnh hưởng của người đàn ông này đối với cô khá lớn.
Thêm nữa bình thường anh không có chuyện gì cũng chặn cô, hoặc tỏ ra mờ ám khiến nhịp tim cô hỗn loạn.
“Lái xe, bữa tối nay tôi mời.” Ôn Lệ Thâm nói xong, anh hạ ghế xuống để nằm ngửa lên trên, sau đó nhắm mắt, xem ra có hơi mệt mỏi.
Đầu óc Tô Hi nhanh trí nói: “Không phải anh mệt sao? Nếu anh mệt thì cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói tóm lại, cô không muốn đi xem cùng anh.
Đi cùng Annie và Tiểu Mễ mới dễ chịu, đi cùng anh cô còn có thể nghiêm túc mà xem bộ phim của mình sao?
Đôi mắt nhắm nghiền của Ôn Lệ Thâm khẽ mở ra, ánh mắt hẹp dài sâu xa liếc nhìn cô, môi mỏng khẽ nói: “Lái xe.”
Tô Hi buồn bực quét mắt nhìn bộ dạng tiếp tục nhắm nghiền mắt của anh, cô có chút muốn khóc, một buổi tối tốt đẹp dường như vì anh mà trở nên không thể đoán trước được.
Tô Hi đành phải vừa lái xe vừa phải dùng Bluetooth để gọi điện cho Annie bảo chị ấy và Tiểu Mễ đi tới nhà hàng ăn đi, cô phải đi cùng Ôn Lệ Thâm rồi.
“Hi Hi à, vậy em cứ hưởng thụ một buổi tối tốt đẹp với Ôn tiên sinh nhé! Bọn chị sẽ tự có sắp xếp, đừng lo lắng cho bọn chị.”
Annie đầu bên kia cười mờ ám sau đó cúp máy.
Tô Hi thở ra một hơi, nghĩ tới nhà hàng bình thường vẫn đi ăn cô liền lái xe đi về phía nhà hàng đó.
Lúc dừng đèn đỏ, cô nghiêng đầu nhìn Ôn Lệ Thâm, cả đường đi anh đều ngủ, lúc này dường như còn ngủ tương đối say.
Anh thật sự mệt vậy sao? Gần đây anh đang làm gì mà khiến anh mệt thành như vậy?
Tô Hi vẫn thực sự tò mò anh làm công việc gì, có điều anh có tài lực hùng hậu như vậy chắc chắn không phải loại tham ăn lười làm.
Ngay cả khi không cần phải làm việc đi sớm về khuya cũng cần lao động trí óc vô cùng mạnh.
Nhưng Tô Hi lại không biết, ban ngày Ôn Lệ Thâm xử lý mọi chuyện ở công ty, buồi tối lại tăng ca tăng giờ chỉ để làm một chuyện chính là thay cô đọc kịch bản và chỉnh sửa lại để cô đảm nhận bộ phim lịch sử này hoàn hảo hơn.
Hy hữu mới có lúc Tô Hi quan sát anh trắng trợn như thế này, lúc này, người đàn ông đang ngủ giống như một đứa trẻ không phòng bị, ánh chiều tà vẫn còn chút chói chang chiếu lên khuôn mặt của anh khiến ngũ quan của anh được bao phủ một quằng sáng ấm áp, đẹp tựa như một bức tranh vẽ tay.
Cô không biết lông mi của anh còn dài hơn của cô, còn rất dày, rất cong, Tô Hi có hơi ấm ức, lại có chút đồ ky.
Lúc này phía sau có một chiếc xe nhấn còi, Tô Hi mới nhận ra mình vậy mà mê trai quên mắt phía trước đã chuyển sang đèn xanh rồi.
Mặt cô lập tức nóng lên, không biết là bị thúc giục mà nóng lên hay là vì mình nhìn trộm người đàn ông này lâu như vậy, cô có hơi xấu hồ.
Tô Hi đi qua đèn giao thông, nhanh chóng nhìn Ôn Lệ Thâm một cái, may mà anh không bị đánh thức.
Cô lập tức giảm tốc độ, dù sao thì phim nửa đêm mới chiếu, cô có thể cho anh ngủ ngon một giấc, cô cũng không đói.
Tô Hi cứ như vậy đi xe chậm rì rì trên đường, mắt thấy phía trước là nhà hàng của cô rồi.
Chỗ này có một bãi đỗ xe rất lớn, Tô Hi lái xe vào sau đó dừng xe lại, cô không tắt xe đi mà lấy điện thoại ra định đọc tin tức một lúc bên cạnh người đàn ông đang ngủ này.
Chờ đến hơn nửa tiếng đồng hồ, cũng 7h30 rồi, trời bên ngoài đã bắt đầu tối, đèn đường trên đầu cũng được bật sáng, Tô Hi đang nhìn đến mê mẩn.
“Sao không gọi tôi dậy?” Đột nhiên, một giọng nam trầm thấp từ tính vang lên.
Làm cho cô giật cả mình, cô ngoảnh đầu nhìn người đàn ông đang ngồi dậy, cô lập tức cười: “Anh tỉnh rồi!”
Ôn Lệ Thâm thực sự đã ngủ đủ một giấc, đối với độ tuổi này của anh, nghỉ ngơi một giờ đồng hồ đã đủ khiến cho trạng thái tinh thần anh hồi phục tràn trề.
Anh nhìn thời gian trên xe, hướng cô nói: “Đến nhà hàng rồi sao?”
*Ừ, đang ở bãi đỗ xe của nhà hàng.”
“Chúng ta đi ăn cơm thôi.” Giọng nói của Ôn Lệ Thâm dịu dàng đi không ít, cách làm của Tô Hi khiến anh cảm thấy ấm áp..