Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


Hình Liệt Hàn đưa Đường Tư Vũ ra khỏi quán cà phê, định về sớm để có thể kịp đi đón cậu nhóc, nhưng vợ chồng Hình Chính Đình lại gọi điện thoại tới nói là họ sẽ đi đón cậu nhóc về nhà.
Thời gian tiếp theo cũng không gấp nữa, Hình Liệt Hàn quay đầu nhìn về phía Đường Tư Vũ: “Không vội về nhà, em có muốn đi đâu giải sầu một chút không?”
Ánh mắt Đường Tư Vũ lóe lên một ý nghĩ, cô ngước mắt hỏi: “Có phải em muốn đi đâu thì anh cũng sẽ đi cùng với em không?”
Hình Liệt Hàn bỗng cảm thấy hứng thú, cong môi cười: “Được, đi đâu anh cũng sẽ đi cùng.”
“Em muốn đi ăn thịt xiên ở gần trường đại học của em.” Đường Tư Vũ đề nghị.
Vẻ mặt đẹp trai của Hình Liệt Hàn hơi ngắn ra vì ngạc nhiên: “Em thích ăn cái đấy?”
“Đúng vậy! Năm đó em và Tô Hi rất là thích ăn, cô ấy nói cửa hàng kia vẫn còn cho nên đột nhiên em muốn đi ăn.”
Đường Tư Vũ hoài niệm quãng thời gian ây.
Đôi mắt Hình Liệt Hàn hiện lên ý cười: “Được, anh đi ăn với em, dẫn đường đi.”
Đường Tư Vũ thấy anh đồng ý thì tâm trạng nặng nề vừa rồi lập tức trở nên thoải mái hơn.

Cô nhìn đường một chút rồi chỉ vào một con đường, xe thể thao của Hình Liệt Hàn lập tức tăng tốc đi về phía trước.
Chưa đến hai mươi phút hai người đã đến đầu phố ăn vặt ở gần trường đại học A.
Lúc này là khoảng bốn giờ, đúng lúc cũng có một số sinh viên ra ăn cho nên lối đi khá chen chúc.
Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn dừng xe ở một bãi đỗ xe gần đấy, sau đó cần phải đi bộ một cây số nữa mới tới.

Đường Tư Vũ đi dọc ven đường trong khuôn viên trường đại học cũ của mình, hồi tưởng lại quãng thời gian đại học, mỗi một gốc cây, mỗi con đường nhỏ rợp bóng cây xanh cũng đều trở nên vô cùng ý nghĩa.
Hình Liệt Hàn có cảm giác quay lại thời đi học, nắm tay cô đi lại trong đám sinh viên.
Dáng vẻ của họ vô cùng bắt mắt khiến cho không ít sinh viên khi trông thấy họ thì đều kinh ngạc và thán phục.
Đặc biệt là Hình Liệt Hàn, cả người anh tràn đầy phong thái tỉnh anh vương giả, đi giữa đám sinh viên trẻ người non dạ mới khoảng chừng hai mươi tuổi thì giống như một vằng trăng sáng chói, làm cho một đám sinh viên nữ nhìn lén phía sau anh, kinh ngạc thốt lên và bám theo.
Đường Tư Vũ phát hiện vấn đề này, đột nhiên cô thấy hơi buồn cười.

Cô ngắng đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh nghĩ không biết anh có áp lực không, dù sao với thân phận của anh mà đến ăn ở một ngõ nhỏ ven đường thì có vẻ như uất ức cho anh quá.
Hình Liệt Hàn bắt được ánh mắt nhìn lén của cô, anh nhíu mày nói: “Sao vậy?”
“Nếu như anh không muốn ăn thì anh có thể ngồi trong xe chờ em.” Đường Tư Vũ nghĩ là anh không muốn ăn.
“Đồ em có thể ăn thì sao anh lại không thể ăn?” Hình Liệt Hàn muốn làm người có thể bắt kịp nhịp sống của cô, với lại nghĩ đến thời thanh xuân của cô đều là Mộ Phi làm bạn, chắc chắn anh ta cũng đã cùng cô làm không ít chuyện.
Bây giờ, bất cứ chuyện gì của cô anh cũng muốn mình là người đầu tiên tham gia, cho dù anh không thích thì cũng sẽ vì cô mà yêu thích.
Vừa tới cửa hàng thì đã ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt, Đường Tư Vũ thèm thuồng.

Cô vào cửa thì không sao nhưng cửa hơi thấp mà Hình Liệt Hàn lại cao nên phải hơi cúi người xuống thì mới vào được.
Đường Tư Vũ tìm một góc ở cạnh cửa sổ, cô chỉ vào và nói với Hình Liệt Hàn: “Anh ngồi đây đợi em, em đi lấy ít đồ ăn.”
Hình Liệt Hàn gật đầu, đi qua đấy ngồi trước cô.

Đây là một cửa hàng bán Oden và thịt nướng, Đường Tư Vũ gọi món thịt xiên nướng mà thời đi học cô rất thích ăn và gọi thêm hai suất Oden.

Trong lúc chờ ông chủ thì cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang ngồi chờ ở kia bỗng Chương 301: Cùng Cô Làm Bắt Cứ Chuyện Gì cảm thấy hạnh phúc thật ra rất đơn giản.
Chính là có người cùng ăn những món ngon mà lại còn không chê những thứ cô thích ăn.
Đầu tiên Đường Tư Vũ lấy hai suất Oden để lên trên bàn, đưa một suất cho Hình Liệt Hàn.

Đường Tư Vũ còn lấy đũa dùng một lần tráng qua nước sôi một cái rồi mới đưa cho anh.

Hình Liệt Hàn nhận lấy bắt đầu ăn không một chút do dự.
“Hương vị cũng không tệ lắm.” Hình Liệt Hàn thật lòng khen một câu.
“Em cũng thích.” Đường Tư Vũ cũng không ngần ngại bắt đầu ăn.
Sau khoảng mười phút, ông chủ mang xiên nướng đã làm xong ra cho Đường Tư Vũ.

Có cá mực, thịt dê, khoai tây miếng, ớt xanh, Đường Tư Vũ đã gọi rất nhiều.
Vừa mang ra tới nơi thì ngay lập tức mùi thơm tỏa ra ngào ngạt.

Đường Tư Vũ bỏ đũa trong tay xuống, cầm xiên cá mực bắt đầu ăn.

Cô vừa ăn vừa nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện có đôi mắt đen như mực, cắn một miếng rồi nhìn anh: “Có phải tướng ăn của em xấu lắm đúng không?”
Hình Liệt Hàn không thấy như vậy, chẳng qua trước đây những người phụ nữ xung quanh anh mỗi một người đều hận không thể ở trước mặt anh thể hiện sự tao nhã cao quý như công chúa.

Duy chỉ có người phụ nữ đang ở trước mặt anh là thể hiện bộ mặt chân thật nhát của cô, không che
giấu, ung dung, tự nhiên nhưng cũng không làm mắt đi sự hấp dẫn của cô.
Có lẽ nguyên nhân hắp dẫn anh lớn nhất của người phụ nữ này chính là bởi vì cô chân thật, không giả tạo chút nào.
“Ăn ngon không?” Hình Liệt Hàn tán thưởng cách ăn của cô, làm anh cũng bị dụ dỗ thèm ăn.
“Anh có thể thử xem.” Đường Tư Vũ đưa một xiên thịt dê nướng cho anh.
Hình Liệt Hàn nhận lấy, do dự một chút rồi ăn một miếng, trong mắt thoáng hiện lên một nụ cười: “Quả nhiên ăn ngon thật, so với thịt nướng trong khách sạn lớn còn mê người hơn.”
“Đúng không? Đôi khi, nhà hàng năm sao cũng không làm ra được mùi vị ngon như thế này.” Đường Tư Vũ lập tức đắc ý.
Hình Liệt Hàn thấy cô là người cho một chút màu sắc đã trở nên rạng rỡ thì hơi buồn cười nhưng lại nhìn cô với ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.
Bởi vì ở trong góc chật chội cho nên hai người biết điều ăn xong thì đi ngay.
Trong tay Hình Liệt Hàn cầm theo một chai nước lọc, anh uống một ngụm rồi đưa cho Đường Tư Vũ.

Đường Tư Vũ cũng không chê chút nào, lập tức nhận lấy rồi đưa lên miệng uống.
Hình Liệt Hàn nghiêng đầu nhìn hành động này của cô, trong lòng anh tràn ngập sự vui sướng.

Hiện tại anh có cảm giác anh và người phụ nữ này đã trở thành vợ chồng một cách tự nhiên.
Nếu như họ có thể làm hết những chuyện mà vợ chồng có thể làm thì thật tốt, Hình Liệt Hàn rất mong chờ điều đó.
Nhưng đối với người phụ nữ này anh không dám nóng lòng liều lĩnh, nhất định anh phải chờ đến ngày cô cam tâm tình nguyện.
“Ăn no rồi thì chúng ta đi tản bộ ở gần đây đi, tối hãy về nhà.”
“Được, ở bên này có một công viên, chúng ta đến đó đi dạo một chút đi!”
Đường Tư Vũ cũng muốn đi dạo xung quanh trường cũ, ôn lại một số kỉ niệm thời còn đi học.
Hiện tại, những kí ức còn lưu giữ trong đầu Đường Tư Vũ cũng chỉ là quãng thời gian vô lo vô nghĩ với Tô Hi, hai người chơi với nhau từ khi còn là thiếu nữ cho đến bây giờ, mấy năm đã trôi qua giờ đây mỗi người đều bình an.
Đây chính là trạng thái tốt nhất.
Ngày mai là thứ bảy, lễ trao giải Kim Kê thường niên sẽ được tổ chức vào tối mai.
Tô Hi may mắn được đề cử, cho nên dĩ nhiên cô ấy cũng hi vọng mình là một trong những nghệ sĩ được giải thưởng.
Tô Hi cũng không cần đau đầu về vấn đề trang phục dạ hội của mình.

Ôn Lệ Thâm đã cho người vận chuyển bằng đường hàng không về, trước ba giờ chiều ngày mai có thể đến nơi.

Với lại trang phục dạ hội là theo số đo của cô, mặc dù Ôn Lệ Thâm không hề cho cô một tắm hình nào về kiểu dáng của bộ váy dạ hội nhưng mà cô tin tưởng mắt thảm mĩ của người đàn ông này chắc chắn không tệ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui