Đây là sự thật, Khưu Lâm nhất định sẽ đồng ý.
Đường Tư Vũ ôm hoa lên ngửi, suy nghĩ vài giây, cô quyết định đi cùng anh.
“Được! Em đi với anh.” Đường Tư Vũ gật đầu đồng ý.
Lúc này, Hình Liệt Hàn đang dừng ở trước một cái đèn xanh đèn đỏ, anh có chút ám muội nhích lại gần: “Ra nước ngoài thì không giống ở nhà nữa, em không lo lắng anh làm gì xằng bậy sao?”
Đường Tư Vũ đương nhiên biết anh ám chỉ cái gì, cô hơi xấu hỗ nói: “Đổi môi trường cũng tốt.”
Nghe thấy câu đó, đột nhiên Hình Liệt Hàn tràn đầy mong đợi với kỳ nghỉ lần này, anh duỗi tay đến nắm lấy tay cô: “Tư Vũ, anh không ép em.”
Đường Tư Vũ không bị ép buộc, cô chỉ cảm thấy, mình phải vượt qua rào cản đó!
Nếu không thì anh sẽ đau khổ.
Thử nhiều cách khác nhau thì sẽ tốt hơn!
Ngày hôm sau, Đường Tư Vũ xin Khưu Lâm nghỉ phép, quả nhiên Khưu Lâm đồng ý.
Bên phía Hàn Dương cũng không có vấn đề gì, anh ấy làm việc chăm chỉ, cũng không mắc sai lầm nào.
Ngoài ra, bây giờ anh ấy đang tìm hiểu về công việc kinh doanh, cũng không làm gì khác.
Khưu Lâm không phát hiện ra vấn đề gì.
Cậu nhóc nghe nói cha mẹ cùng nhau đi công tác, thật ra cũng muốn đi theo nhưng cậu còn quá nhỏ, hơn nữa cũng không phải kỳ nghỉ, cậu chỉ có thể ở lại trong nước cùng với ông bà nội và cô.
Buồi sáng ngày thứ ba, máy bay riêng của Hình Liệt Hàn cất cánh từ sân bay.
Từ sau khi cha của Đường Tư Vũ qua đời cho đến bây giờ, cô quả thực đã suy sụp rất lâu, cũng rất đau khổ.
May mắn thay, dù có đau đớn đến đâu thì cô cũng đã sống sót.
Tiếp theo, tất cả những gì cô làm là khiến những người đó phải trả giá.
Chuyện này cũng cần phải được hoàn thiện từng bước, không nên vội vàng mong thành công.
Ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa số của Đường Tư Vũ thu lại, nhìn về phía người đàn ông đang xem tài liệu ở bên cạnh.
Cô nghĩ, cô nên có trách nhiệm với người đàn ông này, cũng nên biết ơn.
Vào lúc cô vất vả nhất, không nơi nương tựa, anh đã đứng bên cạnh cô.
Hiếm khi anh có thể nói ra tình cảm thật của mình, cô không muốn làm anh thất vọng.
Hình Liệt Hàn nhìn tài liệu, cảm giác bên cạnh có một đôi mắt nhìn anh chăm chú.
Anh hơi nghiêng đầu, khuôn mặt tuần tú như ngọc nhìn qua.
“Nhìn cái gì?” Anh trầm giọng cười, hỏi.
Đường Tư Vũ mím môi cười: “Em đang nghĩ, sau khi về nước có nên nhận giấy đăng ký kết hôn không!”
Một tia sáng lóe lên từ đáy mắt sâu hút của Hình Liệt Hàn, mắt anh sáng ngời, cười rộ lên: “Anh chờ những lời này của em từ lâu lắm rồi.”
Đường Tư Vũ ngạc nhiên vài giây: “Anh thật sự thích em đến như vậy sao?”
Cabin cũng chỉ có hai người bọn họ, nên cô cũng không ngại hỏi.
Hình Liệt Hàn suy nghĩ, ánh mắt đầy sự nghiêm túc: “Lúc đầu mới bắt đầu tiếp cận em, là vì con trai.
Mà ở chung một thời gian, anh mới phát hiện ra rằng em đáng để anh thích.
Ở chung lâu rồi, anh xác định được em chính là một nửa mà anh muốn tìm.”
Đường Tư Vũ nghe xong, sự ngọt ngào trong lòng truyền đến từng nơi trên cơ thể.
Cô bật cười, lộ ra hàm răng đáng yêu.
Hình Liệt Hàn vươn tay về phía cô, ý bảo cô đến bên cạnh anh.
Đường Tư Vũ cởi đai an toàn, khi đi đến bên cạnh anh, Hình Liệt Hàn thắt dây an toàn cho cô, sau đó dùng cánh tay vững chắc ôm cô vào lòng.
Đường Tư Vũ nửa nằm ở trên đùi anh, từ dưới nhìn lên anh, mà người đàn ông cũng cúi người xuống, nghiêm túc nhìn cô.
Ánh nắng ngoài cửa sổ vô cùng chói chang, chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Đường Tư Vũ, chỗ nào cũng đẹp đến mức làm cho người đàn ông hít thở không thông.
Cuối cùng, ánh mắt dừng trên đôi môi đỏ của cô, màu sắc mê người ấy thật sự làm anh không nhịn được.
Đường Tư Vũ cũng không từ chối, lúc anh hôn, cô cũng tự nhiên nghênh đón… Có một tiếp viên hàng không tới lấy cốc, vừa mới kéo rèm ra liền thấy được cảnh này, bèn nhanh chóng lặng lẽ kéo rèm lại, không dám quấy rầy.
Trong bệnh viện.
Ôn Lệ Thâm thành công từ sốt nhẹ biến thành sốt cao.
Sau đó Tô Hi phải sống chết dỗ dành đề đưa anh tới bệnh viện, bởi vậy chỉ đến một bệnh viện gần nhà nên tất nhiên cũng không có đãi ngộ nhưu của bệnh viện tư nhân.
Sau khi bác sĩ kê thuốc xong, Tô Hi giành được một phòng riêng cho Ôn Lệ Thâm truyền dịch.
Lúc này cô mới cởi khẩu trang và mũ xuống.
Ôn Lệ Thâm bị bệnh, nhưng như vậy chẳng những không làm giảm đi vẻ quyến rũ của anh, mà còn làm cho khuôn mặt nam tính của anh ửng hồng đầy phong tình.
Anh lười nhác nằm ở trên giường, trên cánh tay rắn chắc đang truyền nước.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Tô Hi giống như con mồi vẫn nhìn chằm chằm đồ ăn của mình, trừ khi ăn vào miệng, nếu không thì đâu có dễ dàng buông ra như vậy?
Tô Hi bị anh nhìn đến mức mắt tự nhiên, cô bèn duỗi tay che mắt anh lại, không cho anh nhìn.
Lòng bàn tay mềm mại của cô che phủ đôi mắt quyền rũ ấy, cô có thể cảm thấy hàng mi dài cong vút của anh lướt qua lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua tay, hơi ngứa, còn có sự ám muội không thể diễn tả được.
Che đôi mắt của anh lại, Tô Hi có thể táo bạo chiêm ngưỡng các đường nét trên khuôn mặt anh.
Người đàn ông này có khuôn mặt của nam chính, nhưng lại trở thành ông chủ lớn của làng giải trí, thật sự Vừa giàu có, đẹp trai, lại tài giỏi.
Tô Hi nhìn đôi môi mỏng gợi cảm đang khế mím kia của anh.
Không biết vì sao, cô nuốt nước miếng, muốn hôn quá, đây đúng là một đôi môi dễ làm cho người khác phạm tội.
“Em còn muốn che tới khi nào?” Ôn Lệ Thâm trầm thấp mở miệng.
“Che đến lúc anh không nhìn em mới thôi.” Tô Hi cười rộ lên.
“Không nhìn em, chẳng lẽ nhìn người phụ nữ khác sao?”
“Anh dám…” Sau khi Tô Hi bá đạo nói lỡ lời, bèn lập tức sửa lại: “Anh nhìn đi! Em cũng không ngăn cản.”
“Nhưng em che mắt anh rồi.” Ôn Lệ Thâm bị chọc cười.
Tô Hi đắc ý nói: “Phải che lại, để cho đôi mắt không thành thật này không nhìn phụ z1 nư.
“Không, trong mắt anh luôn luôn chỉ có em.” Ôn Lệ Thâm nói xong, bàn tay to bắt được tay của cô, đôi mắt sâu thẳm như bóng đêm, phản chiếu rõ khuôn mặt của Tô Hi.
Tô Hi bị anh trêu chọc vô cớ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên: “Nhưng vừa nãy rõ ràng còn nói muốn nhìn người phụ nữ khác…”
Ôn Lệ Thâm cười rộ lên: “Ăn dám rồi?”
(ăn dấm: ghen) “Ăn, em thích nhất là ăn dám!” Tô Hi nhướng mày, nói tiếp.
Ôn Lệ Thâm xì một tiếng cười rộ lên, bị bệnh nhưng tâm trạng lại rất tốt, có lẽ là có người con gái này ở cùng với anh, đùa cho anh vuil “Ăn dấm nhiều không tốt cho cơ thể, số lượng vừa phải là được.” Ôn Lệ Thâm nghiêm túc thảo luận với cô về dấm.
Tô Hi buồn bực, rồi lại tức giận đứng dậy, cô đành phải nói: “Dấm của nhà người khác thì em không thích ăn, em chỉ thích ăn dấm của nhà anh.”
“Vậy có lẽ em không có cơ hội để ăn dấm rồi, bởi vì anh không thích làm người phụ nữ của mình ghen.” Ôn Lệ Thâm nói xong, duỗi tay cầm cánh tay của cô, kéo nhẹ một cái, Tô Hi liền nhào vào ngực anh, bị anh ôm lấy.
Tô Hi hoảng sợ.
Nhưng cũng may vừa rồi cô đã khóa cửa, nếu không, nếu có y tá tùy tiện đầy cửa đi vào thì không tốt lắm.
“Chỗ này là bệnh viện, Ôn đại giám đốc, anh có thể tự trọng một chút được không?”
“Ở trước mặt em, không thể.” Ôn Lệ Thâm nghiêm túc nói..