Hôm nay, Đường Tư Vũ ngoan ngoãn ở nguyên tại khách sạn, không ở cạnh Hình Liệt Hàn nên cô cũng không có tâm trạng đi ra ngoài.
Giữa trưa nhận được điện thoại của Hình Liệt Hàn, có lẽ phải đến tối thì anh mới về khách sạn.
Đường Tư Vũ bảo anh không cần lo lắng cho cô, công việc quan trọng hơn.
“Ngày mai đưa em đến một chỗ, nhát định em sẽ thích.
Không mang theo vệ sĩ, chỉ hai người chúng ta thôi, thư giãn mấy ngày.” Sau khi Hình Liệt Hàn nói xong, lúc cuối còn cười đầy ám muội.
Tiếng cười này cũng chỉ có Đường Tư Vũ hiểu được, gương mặt cô ở cách micro cũng khẽ đỏ lên.
“Được! Chờ anh trở về.” Đường Tư Vũ cười rộ lên, tối hôm qua sau khi cùng tắm, điểm máu chốt của cô cũng đã bị người đàn ông này lướt qua nhiều lần, còn có gì xấu hỗ chứ?
“Ừm! Chờ anh.” Hình Liệt Hàn cười: “Anh giải quyết chuyện ở đây trước đã.”
Cúp máy, Đường Tư Vũ bỏ điện thoại xuống, đi đến trước cửa sổ sát đất.
Cô ôm cánh tay nhìn phong cảnh ở đằng xa, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, căn phòng ấm áp làm cô cảm thấy rất thoải mái.
Thời gian trôi qua từng chút một, thời gian mặt trời chiếu sáng ở nước này dường như đặc biệt ngắn, mới chưa đến 6 giờ mà trời cũng đã tối, cả đất nước sáng lên ánh đèn, dường như dát vàng lên con đường rồi kéo dài ra khắp nơi.
Diệp Khải Nguyên và người của anh ta đợi ở trên núi một ngày, nhưng khi màn đêm buông xuống, bọn họ cũng không khỏi căng thẳng.
Bọn họ có một người phục kích ở gần trang viên, lần này khách của thủ tướng chỉ có một người, chính là Hình Liệt Hàn.
Trang viên, Hình Liệt Hàn được thủ tướng nhiệt tình mời dùng bữa tối, tất nhiên anh không được từ chối.
Hơn nữa dự án này lại là do thủ tướng của nước này làm, ông rất hy vọng doanh nghiệp của Hình Liệt Hàn có thể đặt trụ sở ở nước mình, vậy nên mới có lần gặp mặt này.
Hôm nay Hình Liệt Hàn nói chuyện với ông vô cùng vui vẻ, hơn nữa mục đích cũng đạt được, 8 giò đã kết thúc bữa tối.
Bởi vì lo cho sự an toàn của Đường Tư Vũ nên Hình Liệt Hàn vẫn từ biệt thủ tướng, chọn ngày hôm sau chính thức ký hợp đồng, Hình Liệt Hàn được thủ tướng đích thân tiễn ra xe.
Vệ sĩ mở cửa xe cho anh, Hình Liệt Hàn bắt tay chào tạm biệt với thủ tướng rồi ngồi lên ghế sau của chiếc xe đằng sau.
Hai chiếc xe màu đen dần dần ra khỏi cửa trang viên.
Lúc ăn cơm Hình Liệt Hàn có uống nửa ly rượu mạnh, mới vừa ngồi lên xe anh đã nhẹ nhàng dựa vào ghế, xoa xoa mắt, định nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe ung dung đi trên đường, cây cối xung quanh rậm rạp tươi tốt, cho dù có đèn đường thì cũng chỉ chiếu được một góc nhỏ.
Vệ sĩ lái xe vô cùng cần thận, hai chiếc xe màu đen đi sát nhau, khoảng cách không vượt quá 50 mét.
Kỹ thuật lái xe của vệ sĩ đều vô cùng lợi hại, hơn nữa có tai nghe để thỉnh thoảng liên lạc nên không xảy ra tai nạn như va chạm xe.
Trước đó năm phút, Diệp Khải Nguyên nhận được báo cáo từ cấp dưới rằng đoàn xe của Hình Liệt Hàn đã xuất phát rời khỏi đó.
Mà địa điểm bọn họ chọn để tập kích là một ngã rẽ bát ngờ, cho nên vệ sĩ không hề nhìn ra ở con đường phía trước có cái gì đang chờ bọn họ, xe của họ giảm tốc độ khi rẽ.
Nhưng mà đúng lúc này, chiếc xe đi đầu của họ vừa mới đi qua chỗ rẽ, bỗng nhiên, chỉ thấy con đường phía trước thình lình bị một chiếc xe tải chặn ngang đường đi.
Vệ sĩ ở phía trước lập tức giật mình hô một tiếng: “Cần thận, phía trước có vấn đề.”
Hai chiếc xe màu đen đồng thời phanh gấp, mặt đất phát ra tia lửa.
Hình Liệt Hàn đang nghỉ ngơi ở đằng sau, bị lực phanh này làm nghiêng về phía trước, đôi mắt nhắm nghiền của anh lập tức mở ra, sáng rực.
Vách ngăn tự động mở ra, giọng nói của vệ sĩ ở phía trước có chút gấp gáp nói: “Ông chủ, phía trước có người chặn đường.”
Ánh mắt Hình Liệt Hàn nhìn tình hình giao thông ở phía trước, một linh tính không lành lập tức dâng lên trong lồng ngực, anh trầm giọng nói: “Hết sức tự vệ và cảnh giác xung quanh.”
Trong xe của Hình Liệt Hàn tất nhiên có cất giấu vũ khí, vệ sĩ vô cùng thuần thục lấy vũ khí lấy ra, đồng thời cũng đưa cho Hình Liệt Hàn một khẩu súng tốt nhất.
Tư thế những ngón tay thon dài của Hình Liệt Hàn cầm súng cũng không giống mới học, động tác của anh rất dứt khoát.
Đúng lúc này, chiếc xe phía trước bắt ngờ tung lên kèm theo tiếng nổ.
Vệ sĩ và Hình Liệt Hàn ngồi ở xe sau, gần như đẩy cửa cùng một lúc rồi lăn xuống đất.
Giây tiếp theo, chiếc xe họ đang ngồi cũng nỗ tung từ phía dưới và bay thẳng ra ngoài cùng với một ngọn lửa lớn.
Ánh mắt Hình Liệt Hàn nhìn về chiếc xe phía trước, từ trong xe lăn xuống mấy người đang bốc cháy, nhưng chỉ một lúc cũng đều ngã xuống.
Ánh mắt anh trong nháy mắt toát ra hơi thở tức giận, người nào lại dám làm người của anh bị thương?
Trong xe anh chỉ có hai vệ sĩ, còn có anh.
Bây giờ, chỉ còn ba người họ sống sót.
Hình Liệt Hàn nghe thấy phía sau có tiếng xé gió, anh hô một tiếng với vệ sĩ ở phía trước: “Cần thận.”
Một ngọn lửa nỗ tung, nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết của vệ sĩ trực tiếp bị viên đạn bắn trúng.
Đó căn bản không giống viên đạn, mà là một loại nòng súng rất lớn, hơn nữa, loại nòng này yêu cầu trình độ bắn súng nhất định.
Hình Liệt Hàn nhanh chóng phân tích ra rằng người muốn giết anh vẫn chưa tới gần, anh nói với một vệ sĩ khác “Đi vào rừng cây.”
Nhưng mà, trong rừng có thể lại không an toàn, bởi vì Diệp Khải Nguyên sẽ không cho anh cơ hội chạy trốn.
Anh ta cùng với ba người khác đang mai phục ở đây.
Ánh mắt của Hình Liệt Hàn sắc bén như hổ báo, tất nhiên anh biết, người muốn giết anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cơ hội nào.
Chiếc xe vẫn đang cháy ở trên đường, ngọn lửa bùng lên.
Khi Hình Liệt Hàn tiến vào rừng cây liền phát hiện ở một lùm cây bên trái có ánh phản quang chọt lóe lên rồi biến mất, súng trong tay anh dường như đã bắn ngay mà không hề do dự.
“AI” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, có lẽ phát súng này đã giết chết người đó.
Xem ra người đang trốn ở chỗ tối cũng không đoán được tài bắn súng của Hình Liệt Hàn như thần, trực tiếp giết chết một người anh em.
Hình Liệt Hàn ngồi xỗm dưới một gốc cây, vệ sĩ phía sau anh cũng đề phòng khắp nơi, đôi tay nắm chặt súng sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Làm vệ sĩ của anh, thì sẽ theo bản năng mà bảo vệ ông chủ.
Lúc này trong đầu Hình Liệt Hàn nhanh chóng hiện lên những người đã kết thù mà vô cùng muốn mạng của anh, tạm thời anh chỉ nghĩ đến một người.
Hình Nham.
Lần này anh cắt đứt mọi hoạt động kinh doanh và gần như cắt đôi chuỗi vốn của ông ta.
Hình Nham vô cùng ghét anhl Cùng với những ân oán từ thế hệ trước, không ngoa khi ông ta muốn lấy mạng mình.
Anh đã quá bát cần.
Tất nhiên, phán đoán của Hình Liệt Hàn không đúng.
Tất nhiên anh sẽ không nghĩ được rằng, người muốn giết anh lại là một người phụ nữ khác.
Nhưng lúc này, hiện lên tiếp trong đầu Hình Liệt Hàn lại là Đường Tư Vũ đang ở khách sạn, anh bị tập kích, có khi nào cô sẽ xảy ra chuyện gì hay không? Tay đang cầm súng của Hình Liệt Hàn hơi run lên, nếu nhóm người này chia thành hai nhóm để hành động, như vậy thì Đường Tư Vũ cũng sẽ gặp nguy hiểm..