Bên trong bệnh viện, một cuộc tranh giành mạng sống với Diêm Vương đang diễn ra.
Đường Tư Vũ vẫn chờ ở khách sạn tới gần 9 giờ, tuy Hình Liệt Hàn đã nói tối nay sẽ trở về, nhưng đã đến giờ này rồi, cô thật sự nôn nóng, gấp gáp đến mức trong lòng suy nghĩ lung tung.
Mỗi khi những ý tưởng đó nảy ra liền bị cô mạnh mẽ áp xuống, cô không được tự mình tưởng tượng ra mấy thứ này.
Cô cầm lấy điện thoại gọi cho Hình Liệt Hàn, nhưng điện thoại lại không gọi được, trong lòng Đường Tư Vũ hơi run: lên.
Đúng lúc này, đường dây của khách sạn đổ chuông, trong lòng cô vui mừng, nhanh chóng nghe máy: “Alol”
“Đường tiểu thư, ông chủ đã xảy ra chuyện, cô mặc áo khoác đi, chúng ta lập tức xuất phát đến bệnh viện.” Đó là giọng nói của vệ sĩ của Hình Liệt Hàn.
Đầu óc Đường Tư Vũ nổ đùng một tiếng rồi trống rỗng, anh xảy ra chuyện rồi? Xảy ra chuyện gì? Nghiêm trọng không?
Không kịp sợ hãi, Đường Tư Vũ nhanh chóng vọt tới tủ quần áo, cầm lấy một chiếc áo khoác dày rồi khoác lên người.
Cô nhắc túi lên rồi tự ra ngoài khách sạn trước.
Không bao lâu, hai vệ sĩ mà Hình Liệt Hàn để ở lại, vẻ mặt nặng nề đi tới.
“Đường tiểu thư, xe ở dưới tầng.” Vệ sĩ nói.
Bảo vệ cô đi tới chỗ thang máy, trái tim Đường Tư Vũ như treo trên cổ họng, giọng cô hơi run lên: “Liệt Hàn xảy ra chuyện gì rồi?”
“Trên đường về anh ấy bị tập kích, bị thương nghiêm trọng, đang được cấp cứu ở bệnh viện.” Vệ sĩ bình tính nói với cô.
Đường Tư Vũ nghe xong sợ đến mức chân mềm nhữn, cô dựa vào tường của thang máy, cố gắng để mình bình tĩnh lại, nhưng cơ thể cô lại run rẫy rất rõ.
Sau khi ra khỏi thang máy, chân Đường Tư Vũ không còn mềm nhữn nữa mà ngược lại, cô còn đi tới chỗ chiếc xe đỗ ở cửa nhanh hơn cả vệ sĩ.
Tới bệnh viện cần phải đi mất một tiếng.
Trên đường đi, một mình Đường Tư Vũ ngồi ở ghế sau, ghê trước là hai vệ sĩ của Hình Liệt Hàn, họ được giao nhiệm vụ quan trọng là đảm bảo sự an toàn của Đường Tư Vũ.
Cho nên việc Hình Liệt Hàn bị tập kích cũng làm họ cảnh giác với những người và vật ở xung quanh.
Đường Tư Vũ siết chặt hai tay, cố nén nước mắt, trong lòng cô vẫn luôn tự nhủ, Hình Liệt Hàn, anh không thể xảy ra chuyện, anh nhất định không thể xảy ra chuyện.
Đối với Đường Tư Vũ, một tiếng đồng hồ làm trong lòng cô bị dày vò tới mức sắp sụp đồ.
Xuống xe, cô được vệ sĩ hộ tống tới trước mặt vị thủ tướng kia, mà cánh cửa phòng phẫu thuật màu xanh ở bên cạnh vẫn đóng chặt, bên trên là dòng chữ tiếng Anh màu đỏ cho biết đang trong quá trình phẫu thuật.
“Đường tiểu thư, xin cô không cần lo lắng, Hình tiên sinh sẽ không xảy ra chuyện.”
Thủ tướng dùng tiếng Anh an ủi cô.
“Ngài có biết rốt cuộc anh ấy đã xảy ra chuyện gì không?” Đường Tư Vũ dùng tiếng Anh để nói chuyện, mặc dù hốc mắt của cô đã đỏ rực, nhưng cô biết, khóc không giải quyết được vấn đề gì.
“Lúc tôi tìm thấy cậu ấy thì khắp người đều là máu, trên người trúng một viên đạn, ngực còn có vết thương do bị nỗ mạnh.” Thủ tướng không định giấu giếm cô, chuyển toàn bộ lời nói mà người của ông đã nói với ông cho Đường Tư Vũ nghe.
Cơ thể của Đường Tư Vũ cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, cô thở gấp máy hơi, cổ họng giống như bị ai bóp chặt, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ, cuối cùng nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
“Liệt Hàn…” Cô nhìn về phía cửa, hai mắt đẫm lệ.
Suốt bốn tiếng, cuối cùng đèn của phòng phẫu thuật cũng tắt, người ở bên ngoài phòng phẫu thuật đều trở nên căng thẳng.
Đường Tư Vũ đã bình tĩnh trở lại, sau khi trải qua sự đau khổ khi cha mắt, tâm trí cô đã mạnh mẽ hơn trước.
Cô nghĩ, dù kết quả có ra sao thì cũng phải đối mặt với nó.
Đồng thời cô cũng đang suy nghĩ xem bây giờ có nên nói với bác trai và bác gái đang ở trong nước không? Trước khi có kết quả phẫu thuật, cô có nói thì cũng chỉ làm họ hoảng loạn.
Tốt hơn hết là nên đợi kết quả của cuộc phẫu thuật rồi mới lên kế hoạch.
Trong lòng cô luôn kỳ vọng mạnh mẽ rằng Hình Liệt Hàn sẽ không rời bỏ thế giới như vậy, anh sẽ sống sót.
Ngay lúc cánh cửa được mở ra, một vài bác sĩ mệt mỏi bước đến, họ báo cáo với thủ tướng: “Ngài thủ tướng, bảo toàn được mạng sống của vị này, nhưng mà vết thương quá mức nghiêm trọng, cần chuyển đến khoa hồi sức cấp cứu.”
Ngài thủ tướng đã ngoài 50 lập tức vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói với Đường Tư Vũ: “Đường tiểu thư, mạng của Hình tiên sinh đã được bảo toàn, cô có thể yên tâm rồi.”
Đường Tư Vũ vừa rồi cũng đã nghe thấy, lúc này cô mới thả lỏng, nói với thủ tướng: “Cảm ơn ân cứu mạng của thủ tướng, cảm ơn.”
Thủ tướng lắc đầu, thở dài nói: “Xảy ra chuyện như vậy ở đất nước của tôi, tôi phải cảm thấy áy náy mới đúng.
Đường tiểu thư yên tâm, sự an toàn của Hình tiên sinh tiếp theo cứ giao cho tôi, nhất định hộ tống mọi người bình an về nước.”
Rất nhanh, y tá liền đây giường ra.
Trên giường, Hình Liệt Hàn đang hôn mê, đeo máy thở, cả người toàn là băng gạc, có một nửa băng gạc màu trắng còn nhuộm máu đỏ.
Nước mắt của Đường Tư Vũ không ngừng chảy ra, thấy Hình Liệt Hàn như vậy, mọi sự bình tĩnh và lý trí của cô đều biến mắt, chỉ còn lại sự đau khổ và khó chịu không thể diễn tả được.
Sau khi Hình Liệt Hàn được đưa vào phòng bệnh, cô mặc một bộ quần áo sát trùng vào ngồi bên cạnh anh.
Lúc này Hình Liệt Hàn cần được nghỉ ngơi, đồng thời anh cũng cần người mình yêu ở bên cạnh.
Từ khi Đường Tư Vũ quen người người đàn ông này, cô chưa từng thấy dáng vẻ yếu ớt của anh.
Đường Tư Vũ không ngừng lau nước mắt, cắn chặt môi, khóc không thành tiếng.
Cô nhẹ nhàng đặt nắm tay của mình vào trong lòng bàn tay hơi hé mở của anh, chỉ chạm nhẹ chứ không dám nắm, sợ động vào vết thương ở sau lưng.
Vừa nãy cô nghe nói anh ngất xỉu ở hiện trường một vụ nồ lớn, chịu sức công phá của vụ nỗ ở cự ly gần, may mà anh có thể sống sót.
Bây giờ, quan trọng nhát là anh vẫn còn sống.
Không có gì quan trọng hơn tin tức này, chỉ cần anh còn sống thì cô sẽ không rời không bỏ, ở bên cạnh chăm sóc anh, giao cả đời mình cho anh.
Đường Tư Vũ không biết mắt của mình đã nhòe đi bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần mắt nhòe đi, cô đều lập tức lau sạch.
Tay cô nhẹ nhàng đặt ở trong lòng bàn tay anh, không chút áp lực, ánh mắt dịu dàng của cô lộ ra sự đau lòng.
Nếu có thể, cô thật sự muốn san sẻ những vết thương trên người anh, đừng để anh phải chịu đau đớn như vậy.
Bỗng nhiên, trong phòng bệnh yên tĩnh, tay của Đường Tư Vũ khẽ được nắm lấy.
Cô vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn về phía khuôn mặt yên tĩnh đang hôn mê của Hình Liệt Hàn, hàng lông mi của anh khẽ run lên dưới cái nhìn kinh ngạc của Đường Tư Vũ.
Người đàn ông đang hôn mê mở mắt.
“Liệt Hàn, anh tỉnh rồi” Đường Tư Vũ hưng phấn sắp phát điên, anh tỉnh rồi?
Vừa nãy vị kia bác sĩ nói, có lẽ anh phải hôn mê mấy ngày mới tỉnh..