Tống Diễm lúc này cũng hơi kinh hồn bạt vía, sau khi lấy lại tinh thần từ việc Khưu Lâm ngã ngựa, cô đang ngồi trong quán cà phê nghĩ cách cứu Khưu Lâm, Hình Nham không thể trông cậy được, vậy bên người Khưu Lâm còn có ai?
Đúng rồi, có Đường Y Y, con gái Khưu Lâm.
Mặc dù Tống Diễm không ôm hy vọng gì với Đường Y Y, nhưng vẫn phải thông báo cho cô ta một tiếng, tránh cho vị đại tiểu thư chỉ biết ăn uống, vui chơi này lại không biết gì.
Điện thoại được kết nối, đầu bên kia là giọng nói quyến rũ của Đường Y Y: “Alo, chị Tống, có chuyện gì vậy?”
“Y Y, cô đang ở đâu! Mẹ cô xảy ra chuyện rồi, cô mau về nước một chuyến đi!”
“Mẹ tôi? Mẹ tôi xảy ra chuyện gì?” Đường Y Y lập tức kinh ngạc hỏi.
“Mẹ cô gặp chuyện lớn rồi.
Bà ấy bị Đường Tư Vũ buộc tội biển thủ công quỹ của công ty.
Bây giờ đã bị bắt và có thể sẽ sớm bị truy tố.” Tống Diễm nói sự thật.
Đường Y Y ở đầu bên kia thở gấp vì sợ hãi: “Cái gì? Mẹ tôi? Mẹ tôi bị bắt? Đường Tư Vũ làm chuyện đó?”
Tống Diễm trợn mắt khinh thường, đều là con gái nhà họ Đường, Đường Y Y chính là một bao cỏ, còn Đường Tư Vũ ngày thường ôn thuận, ngoan ngoãn, nhưng lúc cần có thủ đoạn, cô ấy vẫn không chút nương tay, giống như vừa rồi, cô suýt chút nữa không nhận ra Đường Tư Vũ.
Cô ấy vẫn là Đường đại tiểu thư chỉ biết chơi đàn piano sao? Sự tự tin và điềm tính, thong dong trên người cô ấy toát ra từ trong ra ngoài.
“Chị Tống Diễm, mẹ tôi sẽ ra sao? Liệu mẹ tôi có phải ngồi tù không?”
“Tóm lại rất phức tạp.
Cô về nhà càng sớm càng tốt.”
“Trước tiên hãy tìm dượng cứu mẹt Dượng của tôi không phải có quyền có thế sao? Để ông ấy ra mặt, nhất định sẽ cứu được mẹ tôi.” Đường Y Y lúc này vẫn đang nghĩ đến việc trông cậy vào Hình Nham, bởi vì trong lòng cô, Hình Nham rất yêu mẹ, đối xử với bà rất tốt.
Bởi vậy, trong thời điểm thế này, ông ấy nhất định sẽ dũng cảm quên mình, ra tay cứu mẹ con họ.
Tống Diễm cười chế nhạo: “Tôi vừa gọi điện thoại cho ông ta.
Ông ta đang ở nước ngoài.
Ông ta căn bản không quan tâm đến mẹ cô chút nào, càng đừng nói đến việc cứu mẹ cô ra.”
“Không! Ông ấy rất yêu mẹ tôi.”
“Lúc đầu, ông ta xem trọng mẹ cô là vì công ty của nhà cô, chứ không phải vì Khưu tổng.
Bây giờ, đại họa ập xuống thân ai người nấy lo, ông ta và mẹ cô đã ký hợp đồng giải trừ.
Dù công ty mẹ cô có xảy ra chuyện gì, thì ông ta cũng không liên quan.”
Đường Y Y ở đầu kia sửng sốt một hồi lâu không nói nên lời, nhưng câu nói cuối cùng, cô ta dường như hoảng sợ chạy loạn: “Tôi về nhà ngay… Tôi sẽ về ngay.”
Buổi trưa.
Trong nhà hàng tây trang nhã và cao cấp, Hình Liệt Hàn chắp tay trước ngực, chống cằm lên mu bàn tay, nhìn cô gái đang ăn tối tao nhã phía đối diện, ánh mắt anh gợn sóng như vũng nước xuân, muốn làm mềm lòng người.
“Nhìn em có no được không?” Đường Tư Vũ cười, ngắng đầu lên hỏi.
“Không, càng nhìn anh càng đói hơn.” Một nụ cười ấm áp thoáng qua trong mắt Hình Liệt Hàn.
Đường Tư Vũ biết anh đang ám chỉ cái gì, sắc mặt cô hơi thay đổi: “Vậy anh còn không ăn cơm đi.”
Hình Liệt Hàn cầm lấy dao nĩa, bắt đầu thưởng thức món ăn trước mặt, vừa ăn, anh vừa hỏi cô: “Tới đây em có dự định gì? Có muốn tiếp tục ngồi ghế chủ tịch tập đoàn Đường thị không?”
Đường Tư Vũ cầm cốc nước trái cây, nhấp một ngụm, nghiêng đầu nghịch ngợm: “Em không thèm! Quá mệt rồi, em muốn ngồi lên chức phu nhân của chủ tịch tập đoàn Hình thị.”
Đôi mắt của Hình Liệt Hàn lập tức sáng lên, câu trả lời của cô khiến anh cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
“Vị trí này đã đợi em ngồi từ lâu rồi, nhưng em lại luôn không chịu.” Hình Liệt Hàn bắt đắc dĩ nhìn cô.
“Cho nên, nhân lúc anh còn để cho em ngồi, thì em phải nhanh ngồi cho vững, cho chắc.” Đường Tư Vũ cong môi cười: “Không để cho ai giật mắt.”
“Vị trí đó ngoài em thì ai cũng không giành lấy được.” Hình Liệt Hàn trả lời rất chắc chắn.
Đường Tư Vũ nhìn vào đôi mắt sâu như biển của anh phản chiếu khuôn mặt tươi cười của cô, lúc này dường như có thứ gì đó đang mãnh liệt chọc vào trái tim, tự đáy lòng cô cũng có câu trả lời kiên định, trừ anh ra, cô không muốn bắt kỳ ai.
Vừa ăn xong, Đường Tư Vũ nhận được điện thoại của Tô Hi, hỏi cô có thời gian cùng cô ấy đến tiệm đồ cưới không, Đường Tư Vũ có bận đến mấy cũng không từ chối chuyện này.
Đám cưới của một người chị em thân thiết, sao có thể văng mặt?
Tập đoàn Đường thị tuy đã mất đi người lãnh đạo là Khưu Lâm nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra, ngược lại rất nhiều tin tức nội bộ đã lan truyền, đặc biệt là tin tức tập đoàn Đường thị sắp được tập đoàn Hình thị thu mua.
Điều này khiến các nhân viên không những không khủng hoảng bất an mà còn rất mong chờ.
Nếu có thể trở thành thành viên của tập đoàn Hình thị, thì triển vọng phát triển trong tương lai rất tốt, vì vậy, mỗi người đều có thực hiện nhiệm vụ của mình, chỉ những văn bản quan trọng chờ ký, không phải mang đến cho Khưu Lâm, mà tất cả được sắp xếp có trình tự, mang đến văn phòng của Đường Tư Vũ.
Xe của Tô Hi đến thẳng cửa nhà hàng đón Đường Tư Vũ, hai cô ngồi ghế sau, chủ đề là chuyện riêng tư của các chị em.
Khóe miệng Tô Hi luôn nhếch lên ngọt ngào, đây là đắm mình trong ánh sáng rực rỡ, được tình yêu thấm nhuần, nuôi dưỡng, từ trong ra ngoài toát ra hương vị của hạnh phúc.
“Thật ngưỡng mộ! Cậu sắp làm cô dâu rồi.” Đường Tư Vũ vòng tay ôm cô cười.
Tô Hi cũng duỗi tay ôm bả vai của cô: “Cậu yên tâm, vị kia nhà cậu sẽ để cậu đợi lâu sao? Chắc chắn anh ấy cũng đang sốt sắng muốn cưới cậu về rồi!”
“Bây giờ tớ đã sống trong nhà anh ấy rồi!
Chỉ là thiếu một nghi thức thôi.” Đường Tư Vũ cười.
Tô Hi cắn môi, trong mắt hiện lên một chút ngượng ngùng, ghé vào lỗ tai Đường Tư Vũ hỏi: “Tớ hỏi cậu một câu riêng tư, cậu ngủ với Hình Liệt Hàn à? Các cậu có chuyện đó…”
Làm ngờ câu hỏi này khiến cho mặt Đường Tư Vũ đỏ bừng, cô vội vàng lắc đầu: “Không! Tớ và anh ấy còn chưa… Lẽ nào cậu và Ôn Lệ Thâm đã rồi sao?”
Tô Hi cũng vội vàng lắc đầu: “Không… chúng tớ cũng chưa! Tớ… chúng tớ nói rồi đợi kết hôn xong.”
“Thật không?” Đường Tư Vũ cũng hơi ngượng ngùng, cô vẫn khen một câu: “Xem ra Ôn Lệ Thâm thật sự là quân tử!”
“Anh ấy thực sự tôn trọng tớ.” Trái tim của Tô Hi thấy ngọt ngào, điều này khiến cô cũng rất vui.
Yêu một người không phải là chiếm được, mà là để sẵn sàng che chở và chờ đợi.
Tô Hi nhìn Đường Tư Vũ có chút lo lắng: “Cậu đối với Hình Liệt Hàn không bị ám ảnh trong lòng đâu nhỉ! Chuyện lần trước có ảnh hưởng đến các cậu không?”
Đường Tư Vũ mím môi cười: “Trong lòng tớ không bị ám ảnh, chỉ là hơi khó tiếp nhận.”
“Cố lên! Cậu có thể vượt qua nỗi sợ hãi mà.” Tô Hi nắm tay cô.
Hai chị em nhìn nhau cười, trong nụ cười có nét e thẹn, ngượng ngùng của một cô gái sắp bước chân làm phụ nữ, trong cái nắng ấm mùa đông chiều nay, hai người rúc vào nhau đùa vui, có lẽ là thời kỳ khuê phòng bí mật tuyệt vời nhát!.