Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


Hơn nữa, cô ta thực sự không biết gì về Khưu Lâm.
Ở phòng khách bên cạnh, Hàn Dương gõ cửa đi vào, nói với Hình Liệt Hàn đang ngồi trên ghế sô pha: “Hình tổng, Hình Nham đến rồi, ông ấy ở bên cạnh.”
Vẻ mặt Đường Tư Vũ thoáng hiện lên một chút lo lắng, Hình Liệt Hàn nắm tay cô an ủi: “Đừng lo lắng, ông ấy đến cũng không giúp được gì, Khưu Lâm lần này trốn không thoát đâu.”
Đường Tư Vũ nhẹ gật đầu, Hình Liệt Hàn lại an ủi cô: “Hình Nham không phải người nhân từ, tham vọng của ông ta khiến ông ta không cho phép ai kéo chân sau của mình, nếu anh đoán không sai thì, ông ta tới đây không phải để cứu Khưu Lâm, mà để nhân cơ hội bàn chuyện ly hôn với bà ta.
“Thật sao?” Đường Tư Vũ không biết chính xác Hình Nham là người thế nào.
Hình Liệt Hàn trả lời rất chắc chắn: “Một khi Khưu Lâm bị kết tội, ông ta chắc chắn sẽ ra tòa ly hôn.”
Hình Liệt Hàn đoán không sai, hôm nay Hình Nham đến đây không phải để giúp Khưu Lâm, mà là thấy bà ta gặp khó khăn, nhân tiện đá thêm một cước.
Hình Nham chắc chắn là một người cặn bã.

Lúc này, vợ mới cưới của ông ta vẫn đang ở trong phòng giam, đối mặt với phiên tòa, nhưng ông ta vẫn có thể cảm thấy hứng thú với Đường Y Y, nhân cơ hội thực hiện một số hành động với thể xác cô.
Tiếc là Đường Y Y chỉ coi đây là sự quan tâm, yêu mến, Tống Diễm thì đã nỗi da gà cả người rồi, nhưng cô ấy cũng cần Hình Nham giải cứu Khưu Lâm nên chỉ có thể chịu đựng.

Thêm nữa, Khưu Lâm mới có lợi với cô, còn Đường Y Y vô dụng, cô cũng lười dạy dỗ.
Mười giờ trưa, xe cảnh sát hộ tống Khưu Lâm đến, phiên tòa xử vụ án Khưu Lâm bắt đầu phiên đầu tiên, những người chờ xét xử lần lượt đến, có phóng viên truyền thông, có cổ đông của tập đoàn Đường thị và những người bên ngoài.
Hình Nham và Hình Liệt Hàn đã có một cuộc gặp trực tiếp khi bước vào.

Hình Nham đã phủi bỏ thân phận trưởng bối, mỉm cười với anh: “Cháu trai, đã lâu không gặp.”
“Chú, cuộc sống của chú có tốt không?”
Giọng nói của Hình Liệt Hàn không hề tôn trọng mà còn có ý chế giễu.
Sắc mặt Hình Nham thay đổi, ông ta kiên nhẫn nói: “Có cháu trai là cháu đây, chú sao có thể sống tốt! Nghe nói cháu đang định thu mua tập đoàn Đường thị, có chuyện này không?”
“Nếu công ty của chú cũng muốn tìm người quản lý, cháu cũng không ngại thu mua cùng luôn.”
Hình Nham có chút bất an, bị một bậc tiểu bối dùng thái độ trịch thượng bắt nạt, chèn ép như vậy, ông ta ho khan một tiếng: “Bộ xương già của chú vẫn còn cứng rắn, nên không cần người khác phải lo quản công ty của chú.

Tập đoàn Đường thị và chú đã chấm dứt hợp đồng sáp nhập.”
Điều này cũng đúng như Hình Liệt Hàn dự liệu, hành động của Hình Nham cũng đủ nhanh.
“Cháu dâu này của chú thật có năng lự!
cVậy mà lại dám tố cáo mẹ kế.” Hình Nham vẫn nhìn chằm chằm vào Đường Tư Vũ rồi nói.
Đường Tư Vũ lạnh lùng đáp: “Người phụ nữ này không có quan hệ gì đến tôi.”
“Sao lại không có quan hệ? Cháu kết hôn với Liệt Hàn, theo bối phận thì cháu phải gọi cô ấy một tiếng thím!” Hình Nham trơ trẽn lôi ra mối quan hệ này.
Đường Tư Vũ trực tiếp mắc ói muốn nôn, Hình Liệt Hàn sắc mặt lạnh băng: “Tầng quan hệ này, cháu hoàn toàn không quan tâm.
Khuôn mặt của Hình Nham trở nên nóng bừng, điều đó có nghĩa là Hình Liệt Hàn đoạn tuyệt với ông ta đến cùng.

Trong đám cưới lần trước, lời đe dọa của Hình Liệt Hàn vẫn văng vẳng bên tai, khiến Hình Nham mỗi khi nghĩ đến bị bậc tiểu bối đe dọa, là lại thấy mắt mặt.
10 giờ 30 phút, Khưu Lâm được đưa vào, đứng ở vị trí bị cáo, khuôn mặt nhọt nhạt, đầu tóc bù xù, lớp trang điểm trên mặt hơi bắn, tương phản mạnh mẽ với hình ảnh một nữ chủ tịch thường ngày của bà ta.
“Mẹ… mẹ…” Đường Y Y đau lòng gọi mẹ.
Khưu Lâm nhìn con gái, rồi nhìn Hình Nham đang ngồi trên bục quan sát.

Bà ta không nhìn rõ biểu cảm của Hình Nham, nhưng hình ảnh ông ta lười biếng bắt chéo chân đã nói rõ một điều.
Việc bà mắc nạn, ông ta sẽ chỉ đứng bên nhìn với đôi mắt lạnh lùng.

Tối qua bị lạnh cả đêm, cũng khiến lý trí của Khưu Lâm được thức tỉnh.

Hình Nham đơn giản là một người đàn ông không đáng tin cậy.
Đôi mắt Khưu Lâm lại như 1 con dao, nhìn chằm chằm vào Đường Tư Vũ.

Còn Đường Tư Vũ thì lạnh lùng nhìn bà, không hề bị ảnh hưởng.
Ngược lại, Hình Liệt Hàn đang ở trên ghế quan sát, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi Đường Tư Vũ, nhìn dáng vẻ mảnh mai của cô đang ngồi đó, anh rất đau lòng, nhưng cũng chỉ có thể đau lòng cho cô thôi.
Phiên tòa bắt đầu, tất cả bằng chứng trong tay Đường Tư Vũ đã được trình ra.
Khưu Lâm lần này bị trấn áp không còn sức lực chống trả.

Đến luật sư của bà ta cũng im lặng hồi lâu, trong quá trình tòa xác nhận, phân định, luật sư đối phương cuối cùng không nói nên lời.
Phiên tòa xét xử tội biển thủ công quỹ khổng lồ chỉ diễn ra trong một giờ đồng hồ là kết thúc.

Dưới những bằng chứng mạnh mẽ, hùng hồn của Đường Tư Vũ, Khưu Lâm đã bị kết tội biển thủ công quỹ.
Tiếp theo, sẽ tiến vào quá trình thẩm lý và phán quyết.
Lần này, Đường Tư Vũ đã giữ chắc cổ Khưu Lâm, khiến bà ta đến cơ hội đánh trả cũng không cóIl Sau khi hầu tòa, rất nhiều phóng viên và phương tiện truyền thông đã chờ sẵn bên ngoài, dự định phỏng vấn Đường Tư Vũ, bởi vì trong mắt người ngoài, đây vốn là một cuộc chiến tranh giành tài sản hào môn, lại còn đẫm máu nữa nên cần phải có được tin tức đầu tiên, đương nhiên phải có gắng hết sức.
Tuy nhiên, Hình Liệt Hàn sẽ không để người phụ nữ của mình bị người khác dòm ngó, vây xeml Anh đã bố trí một chiếc xe thoát hiểm khác, để tránh cho Đường Tư Vũ khỏi bị phóng viên vặn hỏi.
Còn Đường Y Y thì khóc suốt cả quá trình, cô ta và Tống Diễm đều không ngờ có nhiều phương tiện truyền thông đến như vậy, họ lập tức bị bao vây.
“Đường nhị tiểu thư, mẹ cô thật sự biển thủ công quỹ của công ty sao? Nghe nói số tiền rất lớn, chuyện này có đúng không?”
“Cô định kháng cáo không?”
“Cô và Đường Tư Vũ là chị em cùng cha khác mẹ, giữa hai người có tình cảm chị em không?”
“Dượng của cô sẽ cứu mẹ cô chứ?”
Tống Diễm đẩy nhóm phóng viên ra, đưa Đường Y Y lên xe, Đường Y Y lúc này đã mắt hết ý chí, như mắt cả thế giới, thế giới của cô không còn ánh sáng nữa.
“Nhị tiểu thư, bây giờ cô phải bình tĩnh, vui vẻ lên, mặc kệ người bên ngoài nói gì về mẹ cô, cô cũng đừng tin.”
Đường Y Y ngắng đầu, dùng đôi mắt khóc đỏ hoe hỏi Tống Diễm: “Chị Tống, chị nói thật đi, mẹ tôi… bà thật sự biển thủ công quỹ của công ty sao? Tôi muốn nghe lời nói thật.”
Vừa rồi tại tòa án, từng bằng chứng đều chỉ ra việc Khưu Lâm sử dụng công ty vỏ bọc để lấy tiền công ty.

Dù có ngu ngốc đến đâu, cô cũng tỉnh ra.
“Đúng vậy, trước đây mẹ cô ở với cha cô không có nhiều tiền, thêm nữa lại tổ chức một đám cưới, còn lo nuôi cô.

Lúc cần tiền như vậy, bà ấy sẽ tìm cách tiêu một ít tiền của công ty.” Tống Diễm nói thật.
“Vậy sao chị không khuyên mẹ tôi! Chị biết rõ làm thế là phạm pháp mà.” Đường Y Y khàn giọng hỏi.
“Nhị tiểu thư, cô không hiểu gì cả.

Khưu tổng đối xử với cô như công chúa.

Cô ăn uống, mặc đồ đều là hàng hiệu, mua xe đua, tất cả đều cần tiền.

Việc này không trách Khưu tổng được.” Tống Diễm nói đầy chế giếễu.
Mặt Đường Y Y đỏ bừng, cô có cảm giác mẹ cô rơi vào bước đường này, đều là lỗi của cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui