Một vị mục sư uy nghiêm và trang trọng đứng trên sân khấu, bên cạnh là phù rễ, bên người là cuốn sách tuyên hệ, lúc này, Hình Liệt Hàn nhẹ nhàng buông lỏng tay Đường Tư Vũ, anh cười nhẹ rồi ghé sát vào tai cô: “Chờ anh một chút.”
Nói xong, anh nhận lấy micro từ bên cạnh, giọng nói trầm ấm vang lên: “Đối với thế giới mà nói, cậu là một người, và với tôi mà nói, cậu chính là cả thế giới, tiếp theo, là thời khắc thiêng liêng nhất mà tất cả các quan khách chứng kiến, chúng ta cùng mời chú rễ Ôn Lệ Thâm và cô dâu Tô Hi bước lên sân khấu của đám cưới, dưới sự chứng kiến của cha xứ, trao lời thề nguyện bên nhau trọn đời “.
Nhịp tìm của Đường Tư Vũ dường như mất một nhịp, cô không biết người dẫn Chương trình hôm nay thật ra là Hình Liệt Hàn, nhưng lúc này, đôi mắt cô đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, nhìn xem anh chủ trì bắt đầu, bộ dạng cũng rất nghiêm túc và tập trung, cô cực kỳ yêu thích.
Tô Hi nhanh chóng chớp lâý cơ hội nháy mắt với Đường Tư Vũ, biểu hiện dí dỏm, nhìn xem, người đàn ông của cậu đẹp trai nhiều như thế nào?
Ôn Lệ Thâm nắm lấy tay Tô Hi, cùng nhau đứng trước mặt mục sư.
Mục sư mở cuốn sách tuyên hệ và đọc nó một cách nghiêm túc: “Anh Ôn Lệ Thâm, anh có bằng lòng lấy cô Tô Hi làm vợ, anh có nguyện ý bắt luận là thuận cảnh hay nghịch cảnh, giàu có hay nghèo khó, khỏe mạnh hay bệnh tật, hạnh phúc hay đau buồn, anh sẽ yêu cô ấy hết lòng, trung thành với cô ấy đến vĩnh viễn chứ.”
“Tôi đồng ý.” Ôn Lệ Thâm nói không có chút do dự, trầm thấp mà tình cảm.
Mũi Tô Hi có chút chua xót, nhìn chằm chằm váo anh, cảm động suýt chút nữa rơi lệ, Ôn Lệ Thâm đau lòng nhẹ nhàng nâng một bên mặt cô lên, dùng ánh mắt an ủi cô.
“Gô Tô Hi, cô có nguyện ý gả cho anh Ôn Lệ Thâm làm vợ không? Dù khỏe mạnh hay bệnh tật, nghèo khó hoặc giàu có, bất luận là xinh đẹp hay xấu xí, cô đều thủy chung nguyện ý cùng anh ấy, tương thân tương ái, gắn bó làm bạn, nương tựa vào nhau trong lúc hoạn nạn, một đời một kiếp, không xa không rời, cô đồng ý chứ?”
“Tôi đồng ý! Tôi nguyện yêu anh ấy một đời một kiếp.” Giọng nói của Tô Hi thiêng liêng và tràn đầy sự chân thật.
“Tốt, phía dưới chú rễ của chúng ta… có thể…”
Mục sư mới phát hiện, khi ông sắp nói ra những lời này, thì chú rễ của chúng ta Ôn Lệ Thâm đã nâng mặt cô dâu lên nhẹ nhàng hôn sâu.
Mục sư vẫn là có trách nhiệm nói xong: “Hôn cô dâu.”
Dưới sân khấu một tràng pháo tay vang lên, trên sân khấu tay của Đường Tư Vũ lại bị Hình Liệt Hàn nắm chặt lúc nào không hay biết, cô ngắng đầu lên, liền nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm nhìn xuống, trong lòng đầy ngọt ngào.
Hình Nhất Nặc che nửa khuôn mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, có lẽ còn nhỏ, hay vẫn là ngượng ngùng khi tận mắt chứng kiến cảnh hôn, nhưng thằng bé lại vui vẻ: “Cha nuôi hôn mẹ nuôi rồi!”
Tưởng Lam phát hiện, bà vội vàng mỉm cười lấy lòng bàn tay che mắt thằng bé, làm cho khuôn mặt thằng bé quay đi quay lại muốn nhìn nhiều hơn một chút.
Vợ chồng Tô Bá Ngôn ngược lại thảnh nhiên nhìn con gái hạnh phúc, trong lòng Tô Thắm chọt buồn, nước mắt hẽ lăn dài, tự nhiên nghĩ đến hạnh phúc mà chính mình đã bỏ lỡ.
Thế nhưng mà, tất cả đều đã không cách nào cứu vấn.
Trên sân khấu, gương mặt xinh đẹp của Tô Hi đỏ bừng lên, không dám nhìn biểu cảm của bất kì ai, Ôn Lệ Thâm cười rộ lên, vòng tay qua eo cô, hoàn thành nghỉ thức, người dẫn Chương trình bên cạnh cầm lấy micro: “Có muốn nghe chú rễ ngày hôm nay của chúng ta phát biểu đôi lời không nhỉ?”
Dưới khán đài đáp lại là âm thanh nồng nhiệt: “Muốn.”
Ôn Lệ Thâm đưa tay ra nhận lấy micro, ánh mắt đảo quanh khách mời bên dưới, rồi rất nhanh dừng lại trên khuôn mặt của Tô Hi, ánh mắt trìu mến dừng ở cô, trầm giọng nói: “Gặp được em, cả đời này là em, gặp được em, anh tình nguyện dùng hết vận may của anh, Tô Hi, cả đời này anh sẽ không làm cho em thất vọng.”
Ánh mắt Tô Hi mỉm cười, lời tỏ tình của người đàn ông này vang vọng toàn bộ đại sảnh, người dẫn Chương trình cười hỏi: “Gô dâu có gì muốn nói với chú rể của chúng ta không?”
Ôn Lệ Thâm cũng muốn nghe, hạ thấp micro một chút, đặt ở bên bờ môi cô, Tô Hi cười nói: “Hôm nay, em muốn anh trở thành người hạnh phúc thứ hai, bởi vì hạnh phúc nhất chính là em.
Từ hôm nay trở đi, em không phải em nữa, mà là chúng ta, chúng ta cùng nắm tay nhau, cùng với con của chúng ta già đi được không?”
“Được.” Ôn Lệ Thâm nhẹ giọng đáp.
Dưới sân khấu tiếng võ tay nhiệt liệt vang lên, tất cả mọi người đều nhiễm phải tình yêu chân thành, hạnh phúc của cặp tình nhân này.
Đôi mắt Đường Tư Vũ hơi đỏ lên, thật không nghĩ tới.
trước kia Tô Hi cứ nói đời này sẽ là độc thân quý tộc, thế mà lại bước trước cô một bước vào hôn nhân.
Hơn nữa còn với tư thái không chút do dự như thế này, tình cảm thật sự rất kỳ diệu, tìm được đúng người, bất kể là một ngày, một tháng, hay là một năm, mặc kệ thời gian dài hay ngắn, nhân duyên lập tức đến, thì sẽ muốn nương tựa lẫn nhau.
Đường Tư Vũ cảm động nước mắt lưng tròng, tay vẫn không ngừng vỗ, khóa miệng khẽ nhéch lên lộ ra một hàng răng trắng, đôi môi đỏ mọng và nụ cười tươi rói, khiến người đàn ông bên cạnh suýt nữa muốn hôn cô.
Vào lúc này, Hình Liệt Hàn không ghen tị với Ôn Lệ Thâm! Vì hạnh phúc của anh ở ngay trước mặt, ở ngay bên cạnh anh.
Bên cạnh Ôn Lương Diệu, Từ Dương vô tình đứng bên, như thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, một phù dâu đã chủ động nhường vị trí cho cô, để giờ phút này Từ Dương đứng bên cạnh Ôn Lương Diệu, một bên khiến cho người mới cảm động.
Do nhờ tương đối gần, họ sẽ tự nhiên chạm vào cánh tay của nhau, cánh tay của Từ Dương nhiều lần chạm phải ống tay áo của Ôn Lương Diệu, điều này khiến lòng cô nổi lên như sóng dữ, càng tới gần anh càng làm trái tim cô dâng trào, lập tức mà đến.
Tình yêu, hóa ra đơn giản như vậy, chỉ cần thích thì sẽ không ngại ngần, vượt qua mọi khó khăn, thậm chí làm ra những chiêu trò ngây ngô đến lố bịch để được đứng bên cạnh anh ấy.
Vào lúc này, Từ Dương chỉ hy vọng Ôn Lương Diệu có thể quay đầu lại nhìn cô một cái, chúy ý đến cô hôm nay cũng rất đẹp, cũng rất xuất sắc.
Nhưng mà, ánh mắt Ôn Lương Diệu lúc này rời khỏi anh trai và chị dâu của mình, nhìn sang chiếc ghế đầu tiên của bàn bên cạnh, Hình Nhất Nặc đang chống cằm, mở mắt to quan sát xung quanh, sau đó thừa dịp cha mẹ không để ý thì lại nhanh chóng bóc một viên kẹo ra rồi ném vào trong miệng ngậm lấy.
Hành động nhỏ này của cô đã bị Ôn Lương Diệu nhìn thấy trên sân khấu, khóe miệng anh nở một nụ cười.
Hình Nhất Nặc cho rằng tất cả mọi người đều không để ý tới cô ăn vụng kẹo, ngắng đầu lên thì lại đụng phải ánh mắt nhìn thấy hết thảy của Ôn Lương Diệu kia.
Cô ấy đột nhiên phồng má trừng mắt nhìn anh cảnh cáo, như thể cô ấy đang nói, đừng nói với bố mẹ tôi.
Ôn Lương Diệu không quan tâm đến lời cảnh báo của cô, trong mắt anh, Hình Nhất Nặc giống như một đứa trẻ, không có chút lực uy hiếp nào cả.
Đúng lúc này, cô dâu chú rể trên sân khấu bắt đầu bước xuống, Tô Hi cùng Đường Tư Vũ đi vào hậu trường để thay váy, chốc nữa thì đi mời rượu mừng, ác phù dâu phù rễ khác đều trở về vị trí của mình đề thưởng thức bữa tiệc tân hôn tối nay..