Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


Đi vào phòng khách biệt thự, cánh cửa phía sau đột ngột bị đóng lại, Đường Tư Vũ đang cúi đầu đem chiếc thẻ đúc vào trong túi, quay lại liền đụng vào một vòng tay chắc chắn, giây tiếp theo, cô bị bế ngang người lên.

Đường Tư Vũ khẽ trừng to mắt, người đàn ông vừa nãy còn giả say này, bây giờ sao có thê có sức lực mà ôm cô lên vậy?
“Anh…anh mau thả em xuống đi! Em không muốn bị ngã xuống với anh đâu.


Đường Tư Vũ cho rằng người đàn ông đang say, bước chân chắc chắn sẽ không vững vàng, tuy nhiên, bước chân của người đàn ông đang ôm cô lại rất vững chãi mà đi lên lầu, căn bản không hề bị lắc lư chút nào cả.

“Anh…anh không say mà giả vờ say…”
Đường Tư Vũ hờn dỗi đấm vào bả vai anh.

Hình Liệt Hàn lại cụp mắt xuống nhìn cô: “Em có biết hôm nay em đẹp đến mức nào không? Em có biết thần trí anh điên đảo vì em không?”
Đường Tư Vũ thở hồn hễển, dưới ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt của anh, cô nuốt nước bọt, nhận thức được việc bây giờ anh muốn đưa cô đi làm gì, cô không nhịn được đỏ mặt: “Bây giò không được.


“Sao lại không được?” Lúc này Hình Liệt Hàn cũng đang bước đến cửa phòng ngủ chính ở tầng 2.

“Không được là không được!” Da mặt của Đường Tư Vũ rất mỏng, bên ngoài vẫn có khách khứa qua lại, cô không chấp nhận được nơi này.

Cửa được mở ra, Đường Tư Vũ làm hành động phản kháng một cách vô nghĩa: “Thả em xuống, em phải đi tìm con trai…”
“Con trai được mẹ trông rồi.


“Em muốn…em muốn…ưm…” Đường Tư Vũ còn chưa nói xong, anh đã bịt miệng cô lại, khàn giọng nói: “Em muốn anh.


Lúc này, Đường Tư Vũ biểu thị cô vốn dĩ không phải có ý này!
Người đàn ông này căn bản là đang cướp lời của cô.

Trong một khu vườn xinh đẹp, cậu nhóc lại ngồi xổm trên mặt đất đầy cỏ, nhặt những hòn đá vừa nhẫn mịn vừa đẹp đế ở bên cạnh, đang đắp đá lên thành một căn nhà nhỏ, Hình Nhất Nặc ủ rồi ngồi bên cạnh nhìn, trái tim của cô không nhịn được mà bay vào trong phòng tiệc.

Cô biết, trong mắt tất cả mọi người, cô là một đứa nhóc, một cô nhóc mà ngay cả thế giới của người trưởng thành cũng không thể vào được, vì vậy, tình huống như này cô ngay đến cả tư cách quan tâm anh cũng không có.

Đúng rồi! Cũng chỉ có người xinh đẹp như chị Từ Dương xinh đẹp kia mới có tư cách quan tâm anh, đỡ rượu cho anh.

“Tiểu Nặc, con sao thế? Có tâm sự gì sao?” Tưởng Lam cảm thấy con gái buồn đến mức không phát ra tiếng động gì, không kìm được lo lắng hỏi cô vài câu.

“Không ạ.

” Hình Nhất Nặc phồng má, lắc đầu.

“Không thì sao con lại mang cái dáng vẻ không vui thế này, là ai chọc giận con hả.


Tưởng Lam tiếp tục hỏi.

Chút tâm tư nhỏ của Hình Nhất Nặc không muốn để mẹ phát hiện, cô vội cười: “Không đâu ạ! Mẹ, hôm nay chúng ta ở bên đây hay là về ạ!”
“Ở đêm một đêm nhé! Hiếm khi cả nhà mới đoàn tụ, cha con nhất thời cũng không thể rời khỏi bàn tiệc giữa chừng.


“Dạ! Con cũng muốn ở lại đây, đêm nay, ở đây có một buổi biểu diễn âm nhạc đài phun nước, con muốn xem ạ!”
Nói xong, Hình Nhất Nặc ngước đầu lên liền nhìn thấy Ôn Lương Diệu ôm đầu đi ra từ đại sảnh bữa tiệc, bên cạnh anh không có ai đi theo.

“Mẹ, con đi chào anh Lương Diệu một tiếng.

” Nói xong, Hình Nhất Nặc liền vội vã chạy đến phía Ôn Lương Diệu.

Ôn Lương Diệu chỉ cảm tháy đầu hơi đau, dù sao anh cũng ít khi uống rượu, vừa rồi
uống liên tục mấy ly, hơn nữa còn là rượu mạnh.

“Anh Lương Diệu…” Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ truyền đến, Ôn Lương Diệu lập tức thu lại động tác vỗ đầu, giả vờ mang một biểu cảm bình tĩnh điềm đạm chào đón cô gái đang chạy đến.

“Anh uống say rồi hả?” Biểu cảm lo lắng hiện ra vô cùng rõ nét trên gương mặt của Hình Nhát Nặc, những cô gái nhỏ tuổi như cô còn chưa hiểu việc giấu kín cảm xúc.

Ôn Lương Diệu khẽ cười: “Không sao, về nằm một chút là khỏe ngay ý mà.


“Vậy chị Từ Dương không đi cùng anh ra ngoài à?” Hình Nhất Nặc nói xong, liếc mắt nhìn về phía đằng sau anh, sau đó, cô giống như một cô nhóc làm sai điều gf đó nói với anh: “Em xin lỗi, ban nãy không phải em có ý nói sai số điện thoại của anh đâu…Lát nữa em sẽ đi nói với chị Từ Dương, sửa lại số điện thoại của anh cho chị ấy! Như vậy, hai người có thể liên lạc với nhau rồi.


Gương mặt điển trai của Ôn Lương Diệu hơi căng thẳng: “Thôi, không cần sửa đâu.

“Nhưng nếu như vậy, sau này chị Từ Dương sẽ không gọi được cho anhd dâu.


Hình Nhất Nặc vẫn rất day dứt.

Ôn Lương Diệu lắc đầu: “Bây giờ anh cũng không có thời gian để soạn giáo án, anh còn phải dạy em toán học nữa! Vì thế, cô ấy có số điện thoại của anh thì anh cũng chẳng có thời gian.


Nghe thấy câu nói này, trong lòng Hình Nhất Nặc như vui lên thêm vài phần, cô “ừm” một tiếng: “Vậy anh về nghỉ ngơi đi!
Uống nhiều nước ấm vào nhé.


“Nhóc con bắt đầu biết quan tâm người khác rồi đấy.

” Ôn Lương Diệu cười, đưa tay ra xoa đầu cô, mái tóc mềm mượt của cô khi xoa thực sự rất thoải mái.

Gương mặt của Hình Nhất Nặc khẽ ửng đỏ, ngoan ngoãn đứng im không động đậy, để tay của anh xoa lên đầu cô một lúc, Ôn Lương Diệu thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô lại đỏ bừng lên, không biết có phải là do tác dụng của cồn hay không, vậy mà tay anh lại từ trên đầu cô trực tiếp vuốt xuống mặt cô, véo nhẹ.

Hình Nhất Nặc cũng đơ mát vài giây, Ôn Lương Diệu lập tức rút tay về, nói với cô: “Đi về chỗ mẹ em đi! Anh về nghỉ ngơi đây.

” Nói xong, anh lập tức bước nhanh rời khỏi.

Hình Nhất Nặc nhìn theo bóng dáng của anh, khi nhìn thấy bước chân anh có chút loạng choạng, cô giật nảy mình, còn tưởng rằng anh sắp ngã cơ! Cũng may, Ôn Lương Diệu vẫn khá vững vàng rời khỏi đây.

Tại đại sảnh yến tiệc, ngoài vài vị khách vẫn đang ngồi uống rượu trò chuyện, một bộ phận khách khác đã đi ra ngoài, đi dạo xung quanh tòa biệt thự này, hoặc nghỉ ngơi, phong cảnh hữu tình, còn có một cái hồ, gió xuân thỏi tới vô cùng tuyệt vời.

Sau khi Tô Thắm và Tô Hi nói chuyện một lúc lâu, Tô Hi vì buổi sáng dậy quá sớm, cộng thêm việc vừa rồi đi lại mời rượu, khiến mặt cô đã hiện lên chút mệt mỏi và buồn ngủ.

“Lệ Thâm, con đưa Hi Hi đi nghỉ ngơi đi!
Tối nay còn một bữa nữa, khả năng sẽ lại bận rộn đấy.

” Ôn phu nhân nói với con trai.

Ôn Lệ Thâm gật đầu: “Vâng!” Anh bước tới bên cạnh Tô Hi: “Anh đưa em đi nghỉ.


“DạI” Tô Hi cũng không từ chối, cô nói với Tô Thám: “Chị, chị ở lại với cha mẹ nhé, em đi nghĩ trước một lát.


“Đi đi!” Tô Thắm gật đầu, Tô Hi và Ôn Lệ Thâm đi đến trước mặt Tô Bách Ngôn và Lý Thiến, Tô Hi còn chưa nói gì, Ôn Lệ Thâm đã lên tiếng: “Cha, mẹ, Hi Hi hơi mệt, con đưa cô ấy về nghỉ ngơi trước ạ.


Tô Bá Ngôn và Lý Thiền bị tiếng nói của anh làm giật mình máy giây sau mới phản ứng lại, từ giờ trở đi, họ có thêm một đứa con rễ vô cùng tuần tú rồi, tiếng “cha mẹ”
này vang lên khiến họ vui chết mắt.

“Được, đi đi! Nghỉ ngơi cho tốt nhé.

” Lý Thiền vui mừng đứng dậy.

Ôn Lệ Thâm mỉm cười gật đầu, dắt tay Tô Hi đi về phía cửa đại sảnh phòng tiệc, trên đường đi, anh còn vẫy tay chào mấy câu với khách khứa.

Cả đoạn đường nhận được lời chúc phúc của khách mời, Ôn Lệ Thâm lịch sự chu đáo, ung dung khoan thai, ánh mắt Tô Hi tràn đầy sự yêu thương và sùng bái.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui