Sau khi nói chuyện xong, ông ta lại vội vàng tiếp tục gọi cho một dãy số khác: “Mấy người trông kĩ cho tôi, Mộ Phi ra ngoài là ra tay ngay.
Nhớ kĩ là phải làm cho sạch sẽ, dứt khoát, đừng để anh ta có cơ hội để lên tiếng một lần nào nữa.”
Người đàn ông trung niên ở bên cạnh như muốn toát mồ hôi lạnh, sự độc ác của Hình Nham làm ông ta cũng thấy sợ.
“Giám đốc Hình, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi trước.” Người đàn ông trung niên kia xoay người đây cửa đi mắt.
Ánh mắt của Hình Nham trông rất nham hiểm, ông ta đã tiêu 100 triệu để xử Đường Y Y và Mộ Phi, tuy rất lỗ nhưng đây là cách giải quyết duy nhất mà ông ta có thể nghĩ ra rồi.
Mộ Phi đi ra từ khu vườn bên biển, nhìn đồng hồ thấy sắp đến 12 giờ rồi, anh nghĩ một chút rồi lôi điện thoại ra gọi cho Đường Y Y: “Alo, Mộ Phi, anh đã đến chưa?”.
Tâm trạng của Đường Y Y ở đầu kia điện thoại rất buồn bã.
*Y Y, anh sẽ đến đón em muộn một chút.
Với lại, em phải cần thận đấy, Hình Nham có thể sẽ cử người đi tìm em, nhưng mà em yên tâm, chỉ có mình anh biết em ở đâu thôi.”
“Mộ Phi, em sợ quá, em gửi video của em cho anh được không? Anh giữ thì tốt hơn, ngoài anh ra thì đừng cho người khác xem.” Đường Y Y nói với giọng cấp thiết.
“Tại sao lại gửi cho anh?” Mộ Phi hỏi.
“Không biết, em cứ thấy bất an, cho dù em chết thì Hình Nham cũng phải trả giá.
Mộ Phi, anh phải hứa với em, nếu như em có mệnh hệ gì thật thì anh phải thay em đưa anh ta vào tù.”
“Y Y, em đừng làm chuyện gì ngốc nghéch.” Trong giọng của Mộ Phi đầy sự quan tâm, gần đây tâm trạng của Đường Y Y vẫn luôn không ổn định, ngày nào cũng gọi điện thoại cho anh.
“Em sẽ không làm chuyện gì ngốc nghếch đâu, em chỉ đề phòng trường hợp ngoài ý muốn thôi.” Vậy nhưng trong giọng của Đường Y Y có chút không muốn quan tâm điều gì cả.
Mộ Phi rất hiểu cô, lúc trước cô là một cô gái kiêu ngạo đến thế mà nay lại rơi vào bước đường này.
Điều khó chấp nhận nhất là người xâm hại cô còn là chồng cũ của mẹ cô, chuyện này là một nỗi nhục mà cho dù Đường Y Y có muốn quên cũng không thể quên nỗi.
“Y Y, nghĩ thoáng chút đi, anh có bận chút việc, tối rồi anh tìm em sau.” Mộ Phi nói với giọng an ủi.
“Được.” Đường Y Y cúp điện thoại.
Không lâu sau hộp thư của Mộ Phi nhận được một video có lớp bảo mật từ cô, anh lưu nó vào tệp mật trong điện thoại.
Mộ Phi lái xe đến trước một cửa hàng hoa, anh muốn đặt một bó cho Đường Y Y.
Vì cuộc gọi vừa nãy, anh rất lo cho trạng thái của Đường Y Y.
Tuy anh không đích thân đến thăm cô được nhưng có người thay anh tặng cô một bó hoa để an ủi cô cũng tốt.
Mộ Phi đặt một bó hoa xong vừa đi về xe vừa gọi vào số của Đường Y Y.
“Alo, Mộ Phi.”
“Y Y, anh có đặt một bó hoa cho em, lát nữa họ sẽ đưa qua cho em, em cứ yên tâm nhận nhé.
Anh đã dặn người ta bảo người đi đưa phải là con gái rồi, em…”
Mộ Phi nghe thấy tiếng vặn ga rất chói tai, anh vừa ngắng đầu lên thì thấy có một chiếc xe chở hàng đã mắt kiểm soát xông thẳng đến vị trí mà anh đang đứng với tốc độ rất nhanh.
Tốc độ đó làm anh muốn tránh cũng chẳng tránh được, vậy nhưng Mộ Phi vẫn cố tránh đi với tốc độ nhanh nhật.
Nhưng cho dù là như vậy thì một góc của đầu xe vẫn tông thẳng vào anh, anh bị đầy ra vài mét.
Chiếc xe mắt lái đó có vẻ sẽ tiếp tục đâm về phía trước nữa, chỉ có hai người qua đường thấy vậy vội vàng chạy đến chỗ Mộ Phi khiêng anh ra khỏi chỗ đó.
Chiếc xe chở hàng kia đâm thẳng đến chỗ Mộ Phi rồi vội vàng bỏ chạy.
Trong cơn đau, Mộ Phi tỉnh lại một lúc ngắn, khóe miệng anh ứa ra máu, cắn môi cố lên tiếng: “Đưa… điện thoại tôi cho An TOIIT Một người qua đường nhặt điện thoại anh lên rồi mau chóng đưa cho anh: “Anh gì ơi, chân anh đang chảy máu kìa, anh không sao chứ? Tôi đưa anh đến bệnh viện.”
Mộ Phi nhắm mắt lại, nắm chặt chiếc điện thoại trong tay.
Anh biết chuyện này là do Hình Nham sắp đặt, vậy nên lúc này anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất là muốn Hình Nham phải trả giá thôi.
Đường Y Y ở đầu bên kia vốn vẫn đang trong cuộc gọi với Mộ Phi, cô nghe thấy tiếng va chạm lớn qua điện thoại, còn nghe thấy tiếng ma sát của xe ô tô, giống như xe hàng đang mát lái vậy.
“Mộ Phi… Mộ Phi…” Đường Y Y như thét lên tên của Mộ Phi ở đầu kia điện thoại.
Vậy mà không lâu sau thì điện thoại bị sập nguồn, Đường Y Y biết chuyện gì đã xảy ra, cô như muốn suy sụp.
Mộ Phi, Mộ Phi sao rồi? Lẽ nào anh ấy xảy ra chuyện gì rồi sao?
Anh ấy sao rồi? Đường Y Y đi đi lại lại trong phòng, cô thấy bất an vô cùng.
Cô căn ngón tay, không biết liệu mình có thể làm gì vào lúc này nữa.
Chuông cửa của cô reo lên, tim cô như thót lại.
Lẽ nào người đưa hoa mà Mộ Phi nói đến rồi à? Cô đi đến cửa với tốc độ rất nhanh nhưng chỉ thây một người đàn ông đội mũ đen chứ không phải một cô gái, cô cũng không thấy trên tay anh ta có bó hoa nào ca.
Cô cảm giác được sự nguy hiểm, người của Hình Nham tìm được cô rồi sao?
Đường Y Y nghĩ đến tiếng va chạm và tiếng xe trong điện thoại lúc nãy, cô trợn to mắt, sợ đến mức bắt đầu thở gấp.
Lẽ nào Hình Nham ra tay với Mộ Phi rồi?
Mộ Phi bị hại rồi?
“Không… Mộ Phi, mình đã hại anh ấy?
Mình đã hại anh ấy?” Đường Y Y co mình trên sô pha.
Cùng lúc đó tiếng gõ cửa ngày càng lớn, dường như người ở ngoài cửa đang muốn đạp cửa xông vào vậy.
Đường Y Y sợ đến mức mặt trắng bệch, run rầy.
Sau chuyện của Hình Nham, cô sợ tất cả mọi thứ ở thế giới bên ngoài.
“Đùng mà… đừng có vào, đừng vào đây…” Đường Y Y sợ đến mức lắc đầu một cách điên cuồng, liên tục lùi về sau, giống như một người có thể suy sụp tinh thần bất cứ lúc nào vật.
Vậy mà trong lúc đó, ngoài cửa có tiếng chìa khóa, hình như người đó đang thử dùng chìa khóa mở cửa ra.
“A…” Đường Y Y sợ đến mức thét lên, cô bịt hai tai lại.
Trừ việc hét lên, cô chẳng biết mình có thể làm gì khác.
Lại cộng thêm những âm thanh nói rằng Mộ Phi đã xảy ra chuyện ở đầu kia điện thoại, cô chắc chắn rằng Mộ Phi đã gặp chuyện gì rồi.
Mộ Phi là chỗ dựa của cô, trong tay cô có chứng cứ của Hình Nham, nếu như cô lại rơi vào tay của ông ta một lần nữa thì chắc chắn sẽ chết một cách rất thảm hại.
Không, trong mắt Đường Y Y là sự sợ hãi tột độ, cô thà nhảy từ trên ban công xuống cũng không để mình bị bắt rồi đưa đến chỗ Hình Nham nữa, điều đó sẽ làm cô sống không bằng chết.
Chính lúc này, người ngoài cửa dường như đang dùng thứ gì đó cậy khóa cửa ra.
Ánh mắt Đường Y Y hiện lên sự tuyệt vọng, thời gian này cô từng nghĩ đến cái chết rất nhiều lần, mà lúc này, ý nghĩ đó mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Cô xông lên ban công, nhìn tòa nhà cao hơn hai mươi tầng, tuy lòng cô đã dáy lên sự sợ hãi vậy nhưng khát vọng muốn được giải thoát cũng vẫn ở đó.
Lúc này có tiếng đẩy cửa ra rất mạnh, cô nghe thấy tiếng bước chân của mấy người đàn ông và tiếng lục lọi: “Người đâu?”
Ngay lập tức, có một người đàn ông nhanh chóng đi ra ban công, Đường Y Y lúc này đã đứng ngay trước lan can rồi.
Người đàn ông đó chuẩn bị qua đó bắt lầy cô nhưng anh ta không bắt được, vì lúc này cơ thể của Đường Y Y đã rơi xuống dưới như một chiếc lá từ tầng 28 của tòa nhà.
Cuộc đời của Đường Y Y kết thúc như vậy, cô rời khỏi thế giới này trước cả mẹ cô.
Bởi lẽ, cô không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa rồi..