Trong phòng của Đường Y Y, mấy người đàn ông đi ra khỏi cửa nhà một cách hoang mang, bước nhanh ra ngoài.
Lúc đi qua cửa chính, có vài cảnh sát đi qua, dùng áo phủ lên người cô gái.
Không phải đoán nữa, đó chắc chắn là Đường Y Y vừa mới nhảy lầu xong.
Một người đàn ông vội vàng cầm điện thoại lên gọi vào số Hình Nham.
“Làm đến đâu rồi? Lấy được điện thoại với máy tính của cô ta chưa?”
“Ông chủ, Đường Y Y chết rồi.”
“Gì cơ? Tôi đâu có bảo mấy người giết cô ta, tôi chỉ bảo mấy người trói cô ta về đây thôi.” Hình Nham nói với giọng cực kỳ tức giận.
“Ông chủ, chúng tôi không giết cô ấy, là cô ấy nhảy lầu tự sát.
Lúc đó chúng tôi xông vào muốn kéo cô ấy lại nhưng vẫn muộn mắt rồi.”
“Vậy điện thoại cô ta thì sao? Máy tính cô ta thì sao?”
“Lúc cô ta nhảy lầu có cầm theo điện thoại, chắc chắn là vỡ rồi.”
“Khốn nạn, ép cô ta tìm cái chết thì chuyện này vẫn chưa xong đâu, mấy người mau rời đi đi.” Hình Nham tức giận ra lệnh.
Một chiếc xe cảnh sát và xe cứu thương lái đến.
Nhưng không ai biết rằng, mọi thứ đều đã muộn rồi.
Đường Y Y, từng là một cô tiểu thư kiêu ngạo đến thé, vậy mà cuối cùng lại rơi vào bước đường này.
Chỉ có thể than dài một tiếng thôi.
Trong bệnh viện, Mộ Phi đang trong cơn hôn mê, cú va chạm đó gần như lấy đi một nửa tính mạng của anh.
Anh vẫn may mắn giữ được tính mạng nhưng một chân của anh thì bị gãy xương rất nặng, ít nhất phải ngồi xe lăn một thời gian.
Lúc này, người nhà của Mộ Phi đã đến hết rồi.
Bọn họ không ngờ được rằng con trai mình sẽ bị một chiếc xe đâm giữa đường như vậy.
Hơn nữa, nghe người qua đường nói, chiếc xe đó đâm anh một lần xong vẫn không có ý ngừng lại, muốn đâm thêm một lần nữa.
Vậy nên, đây là một vụ mưu sát, một vụ mưu sát có chủ đích.
“Con trai, con không được có mệnh hệ gì đâu, tuyệt đối đừng có mệnh hệ gì! Bà Mộ khóc hết nước mắt.
Từ khi nhận được tin nhắn đến tận bây giờ, bà vẫn chưa bình tính lại được.
“Đừng lo, con trai mình mạng lớn.” Ông Mộ ôm bà.
Về việc con trai bị thương, cho dù có lo thì cũng chỉ có thể nhịn thôi.
Trong lúc phẫu thuật, anh có tỉnh táo trong một thời gian rất ngắn.
Anh nói với bác sĩ: “Liên hệ với Đường Tư Vũ, bảo cô ấy đi tìm Đường Y Y… cô ấy đang gặp nguy hiểm, điện thoại của tôi… có số của bọn họ… ở khu chung cư Gia Phúc…”
Bác sĩ bảo một cô y tá đi ra, nói lại những gì Mộ Phi bảo cho ông Mộ.
Ông Mộ nghe xong, thiết nghĩ con trai mình đang bị thương nặng như vậy mà vẫn nhớ chuyện này thì chắc chắn là rất quan trọng.
Lúc này ông không thể đề con trai mình lo lắng được.
Ông tìm số của Đường Tư Vũ trong điện thoại Mộ Phi, gọi cho số đó.
Đường Tư Vũ lúc này đang nằm nghỉ trong căn phòng tân hôn của cô, Hình Liệt Hàn đi tiếp khách chưa về nên cô về nghỉ trước.
Điện thoại cô reo lên, cô vừa nhìn thấy số hiển thị trên điện thoại thì đơ ra một lúc, là số của Mộ Phi.
Hôm nay anh có đến, cô nhìn thấy rồi.
Cô nghĩ, đến lúc nói rõ tất cả rồi.
Cô do dự một chút rồi mới nghe máy.
“Alo.”
“Alo, Tư Vũ, bác là cha của Mộ Phi…”
Đường Tư Vũ rất bất ngờ, cau mày nói: “Bác Mộ ạ? Có chuyện gì sao ạ?”
“Tư Vũ, Mộ Phi vừa bị tai nạn xe, bây giờ đang hôn mê bắt tỉnh.
Nhưng nó có tỉnh lại một lúc ngắn, nói là Đường Y Y đang gặp nguy hiểm, bảo cháu đi tìm con bé.
Tư Vũ, cháu đi tìm Đường Y Y đi! Mộ Phi gặp tai nạn là do có người hại, chắc là người hại Mộ Phi đang tìm Đường Y Y.”
Đường Tư Vũ bắt đầu căng thẳng: “Đường Y Y ở đâu ạ?”
“Chú vừa gọi cho Đường Y Y, máy nó tắt máy rồi nhưng Mộ Phi có nói địa chỉ khu đó là khu chung cư Gia Phúc…”
Đường Tư Vũ không ngờ vào ngày kết hôn của mình mà cô lại nhận được tin rằng Đường Y Y đang gặp nguy hiểm.
Trong đầu cô hiện lên tất cả những ân oán lúc trước với Đường Y Y.
Vậy nhưng lúc này, cô không hề do dự một chút nào, cô nói với đầu bên kia: “Được, cháu sẽ đi tìm cô ấy ngay lập tức.”
“Được, cháu đi đi! Bác phải ở đây với Mộ Phi, nó vẫn chưa thoát khỏi trạng thái nguy kịch…” Giọng nói của ông Mộ nghe rất nặng nề, buồn bã.
Đường Tư Vũ sau đó gọi ngay cho Hình Liệt Hàn.
“Alo, nhớ anh rồi à? Anh lên ngay đây.” Ở bên đầu kia điện thoại, giọng nói ấm áp đầy sức hút của Hình Liệt Hàn vang lên.
“Liệt Hàn, mau về đây, em cần anh đi đến một chỗ với em.” Đường Tư Vũ nói với giọng cấp thiết.
“Nơi nào?”
“Anh về rồi em nói, lái xe ra cửa đi, nhanh lên.” Đường Tư Vũ nói xong, giơ tay lên tháo chiếc vương miện công chúa trên đầu, tháo cả bộ đồ cưới trên người mình ra.
Cô lấy một chiếc váy trong tủ vội vàng mặc lên, cầm chiếc túi được đính trân châu nhìn rất tinh tế rồi chạy xuống với v‹ gấp gáp.
Hình Liệt Hàn vừa phanh gấp xong th nhìn thấy Đường Tư Vũ xông ra từ cửa mỏ cửa ghế phụ ra rồi ngồi vào.
Hình Liệt Hàn thấy cô thay quần áo, tóc cũng chỉ được búi lên một cách rất tù: tiện nên lo lắng nói: “Rốt cuộc là cc chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì à?”
“Chúng ta phải đi một nơi, em sẽ nói vớ anh trên đường đi, đến khu chung cư Phúc Gia, mau lên.”
Hình Hàn Liệt lập tức đi theo hướng dẫr trên thiết bị chỉ đường, chiếc xe thể thac lái ra khỏi cổng lớn của khu biệt thự rồ Đường Tư Vũ mới nói với anh về chuyện ông Mộ gọi điện đến.
Hình Liệt Hàn nghe nói người phải cứu là Đường Y Y xong có chút không vui nhưng nễ mặt Đường Tư Vũ nên anh vẫn đồng ý làm vậy.
Anh cũng biết những việc ân oán lúc trước đối với cô chỉ là chuyện đã qua, bây giờ Khưu Lâm đã phải trả giá, còn Đường Y Y và cô vẫn là mang dòng máu của nhà họ Đường.
Đường Tư Vũ nhíu chặt mày, ánh mắt thể hiện sự lo lắng vô cùng, cô lo cho Mộ Phi, anh ấy bị tai nạn xe, không biết bây giờ thế nào rồi.
Không có trái tim của ai là lạnh đến mức đối phương bị thương nặng như vậy mà không lo lắng cả, dù sao cũng từng quen nhau.
Đến cửa khu chung cư Phúc Gia, xe của Hình Liệt Hàn dừng lại, hỏi cô: “Là chỗ này à?”
“Chắc là chỗ này rồi, nhưng mà Mộ Phi không nói với em là ở tầng mấy.” Đường Tư Vũ nói xong thì đẩy cửa xe đi xuống, lúc cô chuẩn bị hỏi người khác thì có hai bác gái đang nói chuyện rất to, mặt đầy vẻ thương tiếc.
“Nghe nói cô ấy nhảy xuống từ tầng 28, sống sao được nữa chứ! Khổ thân quá, cô gái nhà nào mà nghĩ quần, nghe nói còn rất trẻ.
Đáng tiếc quá.”
“Máu chảy khắp cả, bác lao công quét dọn máy lần rồi mà trên đất vẫn còn vết máu!”
“Khổ quá, khổ quá, người nhà của cô ấy chắc là sẽ buồn lắm!”
Đường Tư Vũ nghe vậy, trong lòng cô đột nhiên dây lên một cảm giác hoảng sợ, bắt an.
Giọng cô khàn khàn, hỏi hai bác gái kia: “Xin hỏi, vừa nấy hai bác có nói sáng nay có người nhảy lầu sao ạ? Ở ngay trong khu này sao ạ? Cô gái đó, trông như thế nào vậy ạ?”
“Ôi, cháu không biết à! Cô gái đó chỉ tầm tuổi cháu thôi, mới hai tiếng trước, nhảy thẳng từ tầng 28 xuống.
Bên cảnh sát đến mấy lần để điều tra chuyện này rồi, hình như bác có nghe nói cô đấy họ gì ấy nhỉ?
Bác vừa mới nghe cảnh sát hỏi quản lý tòa nhà, quản lý tòa nhà có nói một cái tên… tên là…”.