Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


Trên người hắn truyền tới hương thơm sau khi tắm, thanh mát, rất dễ ngửi.
Cô hơi nghiêng mặt, chạm đầu vào hắn.
Hình Liệt Hàn khẽ hôn lên tóc cô: “Qua mấy ngày nữa là trở về rồi.”
“Ừ! Chỉ cần ở cùng anh, bất kể có phải là tuần trăng mật hay không thì có liên quan gì chứ?” Đường Tư Vũ mím môi cười: “Chỉ cần ở cùng anh là được.”
Câu này khiến hắn nghe mà say mèm.
Chóp mũi hắn khẽ tì vào cần cổ cô, khẽ dụi: “Ừ, bắt đầu nói lời yêu thương với chồng rồi.

Có tiến bộ.”
Đường Tư Vũ đỏ mặt: “Đã kết hôn rồi còn có gì không thể nói chứ? Cũng không phải lúc vừa quen anh.”
“Anh tò mò lúc em vừa quen anh có cảm giác gì với anh? Thật sự rất ghét sao?”
Hình Liệt Hàn hỏi đến cùng.
Đường Tư Vũ cười phụt một cái, lại vô cùng nghiêm túc mà gật đầu: “Đúng, chính là ghét anh.”
Hình Liệt Hàn có chút không hài lòng mà khẽ cắn dái tai cô: “Nói không chừng lúc đó em chính là thích anh, chỉ là em không hiểu rõ lòng mình.”
Cô lại có thể rất chắc chắn, thật sự không thể nào.
“Anh lúc đó, vừa cao lãnh, vừa mặt dày, vừa quấn chặt, vứt cũng không vứt đi được.

Em thật sự không biết lúc đó anh lấy đâu ra dũng khí mà quấn lấy em.” Cô lại thật sự không khách khí mà đúc kết con người hắn.
Hình Liệt Hàn thấp giọng cười: “Con người anh nhìn người hoặc việc đều sẽ có một mặt cố chấp nhất, không đạt được mục đích thì không chịu dừng.”
Đường Tư Vũ cười ha ha: “Nói như vậy, anh gặp em lần đầu tiên liền thích em sao?”
“Đúng, có cảm giác.” Hình Liệt Hàn không phủ nhận, dù lúc đó trong lòng hắn rất mâu thuẫn, tâm trạng cũng vô cùng phức tạp.
Nhưng hắn nhớ chỉ cần cô và đàn ông nói một câu thì hắn liền kỳ cục mà ghen tuông, tức giận, đặc biệt là Mộ Phi khiến hắn ghen.

Chỉ là bây giờ nhớ tới Mộ Phi, hắn đã không còn ghen nữa.

Mộ Phi thực ra là một đối thủ kinh doanh rất tốt.
Vì có cạnh tranh mới khiến hắn không thể dừng chân, duy trì lực chiến đấu mạnh mẽ, có đối thủ chưa chắc đã là chuyện xấu.
“Thật sao?” Đường Tư Vũ lúc này mới có chút không tin.
“Thật, anh không gạt em.

Lúc lần đầu tiên thấy em, tất nhiên là con trai đáng yêu, em cũng xinh đẹp, anh muốn con trai đồng thời cũng muốn em.”
Lời nói thẳng thừng như vậy khiến lòng cô ngọt ngào: “À, em còn nhớ em đã đưa anh một cái thẻ, muốn luôn ăn cơm em nấu.
“Đúng, lúc đó anh định nộp rất nhiều rất nhiều tiền vào thẻ, cả đời ăn cơm em nấu.
Đường Tư Vũ cười mà quay người ôm lấy cổ hắn, một đôi mắt sáng mê người: “Được, bây giờ mong ước của anh đã thành hiện thực rồi, cả đời này em đều sẽ nấu cơm cho anh ăn.”
“Đương nhiên, anh cũng ăn cả em.” Hắn khàn giọng mà bổ sung thêm một câu.
Cô khế đánh hắn, nhưng màn đêm tuyệt diệu, đàn ông đều sẽ không bỏ qua.
Chớp mắt chuyến du lịch trong thành phố đã đến ngày về nước.

Máy bay đã chuẩn bị xong.

Hình Nhất Phàm một mình bay về nước cậu du học.

Một nhà bọn họ lên chuyến bay về nước.
Trên máy bay, Hình Nhất Nặc nhàm chán mà chơi cờ bay với cậu nhóc.

Hai người rất vui vẻ, làm cho mấy người lớn bên cạnh không kìm được mà cười ra tiếng, vây quanh hai người.
Có lúc giải trí chính là đơn giản như vậy, nhìn vẻ mặt bọn trẻ hứng thú liền cảm thấy mãn nguyện rồi.
Trong nước.
Trong trường, Ôn Lương Diệu cầm sách đi ngang qua một đám nữ sinh, bên cạnh có nữ sinh liền hưng phấn mà hỏi anh: “Thầy Ôn, Hình Nhất Nặc có phải sắp về nước rồi không ạ?”
Ôn Lương Diệu hơi nheo mắt: “Có lẽ thế.”
“Tốt quá rồi, chúng em đều rất nhớ cậu ấy đấy! Thầy Ôn, cậu ấy là em họ xa của thầy, thầy cũng nhớ cậu ấy nhỉ?”
“Nhớ.” Anh đáp một tiếng, vội rời đi.
“Ấy! Các cậu nghe thấy gì chưa? Ngay cả thầy Ôn cũng nhớ Hình Nhất Nặc đấy!
“Họ là anh em họ xa mài”
“Sao mình cảm thấy thầy Ôn hình như thích Nhất Nặc nhỉ?”
“Chắc cậu nhằm rồi! Họ là thân thích đấy.
Tư tưởng của các cậu có thể bình thường chút không? Họ nếu thích nhau vậy chẳng phải là loạn hết sao?”
“Đúng đúng đúng.” Có một nữ sinh liền chỉ vào một cô gái trẻ ở không xa đang đi về phía Ôn Lương Diệu: “Nhìn đi, cô Đường, cô ấy mới xứng đôi với thầy Ôn nhé! Một người anh tuấn, một người xinh đẹp động lòng người, họ có phải yêu nhau rồi không?”
“Mình nghe nói cô Đường buổi sáng đều sẽ làm bữa sáng cho thầy Ôn đấy! Cái này không phải là biểu hiện của tình yêu thì là gì?”
Bên cạnh có một nữ sinh thở dài: “Nhưng mình cũng thích thầy Ôn mài”
“Cậu đừng mơ nữa, thầy Ôn sao có thể thích cậu chứ? Cho dù thích cũng là tình thầy trò thôi, đừng nghĩ nhiều nữa.”
Ôn Lương Diệu ở trong phòng làm việc, nhìn điện thoại một cái.

Hình Nhất Nặc về nước vậy mà lại không gửi tin nhắn nào cho anh cả, vì nghỉ hai ngày cuối tuần nên anh cũng không dạy cô học, bất tri bất giác hình như đã ba ngày không liên lạc rồi.
Con bé sắp về rồi sao?
“Lương Diệu, đang nghĩ gì đấy! Này, em vừa mới mua cho anh một chai trà lạnh, vị anh thích nhất.” Đường Ty Ty đưa cho anh một bình.
“Cảm ơn.” Ôn Lương Diệu nhận lấy.
“Khách khí với em làm gì.” Đường Ty Ty hơi đỏ mặt, thấy anh nhận lấy đồ của mình, trong lòng cô ngọt ngào.
Mấy thầy cô giáo ở bên cạnh đều dùng một loại ánh mắt chúc phúc mà nhìn họ, trong đó có một người lớn mật nói: “Thầy Ôn, cô Đường, hai người lúc nào mới có kẹo hỷ đây! Chúng tôi tuyệt đối sẽ tặng một bao lì xì lớn.”
“Đúng thế, chúng tôi đợi chuyện tốt của hai người đấy!”
Đường Ty Ty liền có chút xấu hỗ mà trừng
họ một cái: “Mọi người nói gì đấy!”
Nhưng ánh mắt của cô lại chờ đợi mà nhìn Ôn Lương Diệu, hy vọng anh cũng lên tiếng, tốt nhất thừa nhận thích mình.
Ôn Lương Diệu ngắng đầu cười một cái: “Mọi người hiểu lầm rồi, tôi và cô giáo Đường chỉ là quan hệ đồng nghiệp.”
Sắc mặt Đường Ty Ty hơi thất vọng.

Anh giải thích nhưng là làm rõ tất cả quan hệ.
Cô cũng mập mờ mà theo đuổi anh nửa năm rồi, nhưng Ôn Lương Diệu lại vẫn không đáp lại.

Cô thật sự nhìn không thấu lòng anh, rốt cuộc đang nghĩ gì.
Có điều không sao, cô sẽ không từ bỏ.
Gia thế của Ôn Lương Diệu vẫn luôn được che giấu, nhưng cô có một loại dự cảm, Ôn Lương Diệu có một giá thế vô cùng tốt, cộng thêm con người anh cũng rất không tồi, có thể gả cho anh, là một loại phúc khí..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui