Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


Lúc này, y tá bên cạnh cô hỏi: “Đường tiểu thư, đó là xe của chồng cô sao? Anh ấy vẫn cứ ở đây đợi cô đó!”
Đường Tư Vũ ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Kể từ lúc tôi đến, anh ấy đều không rời đi sao?”
“Hình như có rời đi một lúc, những mà rất nhanh đã trở lại rồi.

Bởi vì chiếc xe thể thao này quá ngầu quá chói mắt, tôi đều không nhịn được luôn nhìn nói”
Tim Đường Tư Vũ dâng lên một trận đau lòng, hắn không phải là cần về công ty sao? Tại sao vẫn luôn đợi ngoài cửa?
Đường Tư Vũ đi đến cửa xe chỗ ghế phó lái, lúc cô mở cửa, cửa cũng nháy mắt mở khóa.
Đường Tư Vũ ngồi vào xe, nhìn người đàn ông đang cầm điện thoại di động bên cạnh, cô vờ như không biết hắn đã đợi rất lâu: “Đi thôi! Đến chỗ nào ăn cơm?”
“Anh đã chọn một nhà hàng mà em thích nhất.” Hình Liệt Hàn ngay lập tức cười.
Sau đó thì thầm một oán trách: “Tại sao lâu như vậy mới ra? Anh đã đến công ty dạo qua một vòng rồi.”
Trong tim Đường Tư Vũ không có ý cười, trái lại chỉ có đau lòng, không ngừng đau lòng người đàn ông này.
“Vậy sao? Vất vả anh chạy tới chạy lui.”
“Vì em, có vất vả cũng giá trị.” Hình Liệt Hàn quay đầu lại nhìn cô cong môi mỉm cười, Đường Tư Vũ chỉ cảm thấy có chút muốn rơi nước mắt, cô quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sỏ.
“Anh ta thế nào rồi? Có khả năng hồi phục không?” Hình Liệt Hàn hỏi.
“Anh ta đang tập phục hồi chức năng, có thể cần một thời gian nữa.

Anh ta đang cố găng.
Hình Liệt Hàn không hỏi nhiều, chở cô chạy về hướng nhà hàng.
Đường Tư Vũ rời đi không lâu, vệ sĩ và tài xế của Mộ Phi lái xe đưa anh ra ngoài.
“Mộ thiếu gia, chúng ta đi đâu?”
“Tùy ý đi dạo đi!” Mộ Phi nhìn ra ngoài cửa sổ không hứng thú nói, tóm lại hôm nay anh không muốn ở trong bệnh viện.
“Sắp đến giờ ăn trưa rồi, nếu không chúng ta tìm một nhà hàng trước đi!”
“Cũng được! Các người chọn đi!” Mộ Phi không có ý kiến.
Tài xế biết có một nhà hàng hoàn cảnh không tồi, chỉ có thể tự làm chủ đưa anh đến đó.
Đây là một nhà hàng tao nhã, rất có phong cách địa phương.

Hơn nữa, ở giữa nhà hàng có một sân khấu nhỏ rất nghệ thuật, trên sân khấu có một cây đàn piano, lúc dùng bữa sẽ có những nghệ sĩ piano nỗi tiếng biểu diễn.
Vệ sĩ tiến đẩy xe lăn tiến vào, Mộ Phi lập tức cảm nhận được những ánh mắt xung quanh, tay anh vẫn không tự chủ được khẽ nắm chặt.

Để chịu đựng những ánh mắt đó, vẫn cần phải có chút dũng khí, đã từng đứng cao bao nhiêu, bây giờ ngã xuống sẽ đau bấy nhiêu.
Anh đã từng là một người rất tỏa sáng.
Anh nghe thấy mọi người xung quanh xì xào bàn tán, tựa hồ những người đó nhận ra anh, thấp giọng bàn luận về anh.

Vệ sĩ của Mộ Phi quét qua máy lần, khóe miệng những người đó gợi lên nụ cười không cho là đúng.

Những vị khách đã đến đây, gia cảnh đều không tồi.
Mộ Phi chọn vị trí bên cửa sổ, lúc vệ sĩ tiến lên muốn giúp anh liền từ chối.

Anh dùng sức của hai tay ngồi lên ghế, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lãnh đạm không cảm xúc.
Người phục vụ đến gọi món, anh chỉ gọi ngẫu nhiên một vài món, anh đến đây cũng chỉ muốn ngắm nhìn phong cảnh khác biệt bên ngoài.
Đột nhiên, trong không gian truyền đến tiếng đàn piano.

Tiếng piano trong trẻo đã thu hút Mộ Phi, và cũng thu hút sự ánh mắt của anh.

Anh nhìn lên sân khấu nhỏ ở giữa, chỉ thấy bóng dáng một cô gái đang ngồi quay lưng lại với mình.

Cô gái mặc một chiếc váy trắng sạch sẽ, mái tóc dài mềm mại óng ả buộc một nữa sau đầu.

Chỉ cần một bóng lưng đã mang lại cho người khác một loại hương vị tươi mới.
Mà tiếng piano của cô cũng không tồi.
Không biết vì sao, tiếng piano của cô đã xoa dịu tâm trạng buồn bực của Mộ Phi.
Anh hơi nâng cằm, thất thần nhìn bóng lưng kia.
Anh không mong đợi diện mạo của cô sẽ như thế nào, anh chỉ cần cô cho anh một dáng vẻ an tĩnh như vậy là được.
Lúc này, một người phục vụ bước đến bên cạnh cô gái, đưa cho cô một tờ giấy, cô gái kia hơi bối rối ngắng đầu, nhìn người phục kia lắc đầu, như thể cô đang nói rằng cô không thể chơi.
Tuy nhiên, khi người phục vụ quay lại trước mặt với vị khách nam nói xong, vị khách này liền lấy trong ví ra một xấp tiền đưa cho người phục vụ: “Bảo cô ta chơi, đây là tiền boa.”
Người phục vụ đành phải quay lại bên cạnh cô gái kia, đặt tiền bên cạnh cô, ra hiệu cho cô chơi.
Lúc này, người quản lý cũng đến, anh ta cúi xuống nói với cô gái: “Là khách đặc biệt yêu cầu, cô chơi nó đi! Không thể làm khách mắt hứng.”
“Nhưng… nhưng tôi không thành thục ca khúc này lắm… tôi sợ chơi không hay.” Cô gái thấp giọng trả lời.
Ý tứ của quản lý mang theo một tia uy hiếp, hàm xúc nói: “Nếu cô dám chơi không tốt, vậy ngày mai cô không phải tới đây nữa.”
Cô gái đột nhiên run rẫy, giống như rất sợ mất đi công việc này, cô đành phải gật đầu đáp ứng.
Mộ Phi nhìn thấy một màn này, mày kiếm hơi nhíu lại.

Mặc dù không biết bọn họ đang làm gì, nhưng anh có thể nhìn ra được cô gái kia đang bị uy hiếp.
Cô gái bắt đầu chơi, âm thanh lúc đầu nghe khá êm tai, nhưng sau đó sai một vài âm tiết, mà cô gái càng lúc càng hoảng sợ, thậm chí một người không biết chơi piano cũng có thể nghe ra âm tiết đó bị sai.

Mộ Phi am hiểu về piano, chỗ sai của cô gái kia, anh biết toàn bộ.
Bởi vì anh cũng quen thuộc với ca khúc này.
“Được rồi, đừng chơi nữa.

Tìm ở đâu đến một người không chuyên nghiệp như vậy?
Chơi đến tôi ăn cũng không ngon nữa.” Vị khách kia lập tức phẫn nộ cao giọng nói, giống như vô cùng tức giận: “Tôi còn đưa tiền boa cái gì? Đem trả lại, không cho nữa.
Cô gái trên sân khấu nhanh chóng đứng dậy, cô sợ đến mức khuôn mặt có chút tái nhợt.

Cô làm động tác xin lỗi với vị khách kia, lúc cô cúi xuống, mái tóc dài che khuất khuôn mặt.
Nhưng đợi khi cô đứng dậy, một khuôn mặt trẻ trung, trắng trẻo xuất hiện trong mắt vị khách.

Cô gái cắn chặt môi, cố kìm nén những giọt nước mắt đang trào ra, cô nói với vị khách kia: “Tôi xin lỗi.

Tôi không biết chơi ca khúc này.”
“Tôi chính là thích nghe ca khúc này.

Nếu không biết chơi, đến đây, uống với tôi một ly rượu, nói xin lỗi đi!” Người đàn ông kia chính là loại nhà giàu mới nổi, cực kỳ không có tố chất.
Cô gái sợ tới mức lui về sau một bước, lắc đầu, hai tay nắm chặt: “Không… tôi không uống rượu… xin lỗi, thật sự xin lô”
Vị khách này có tiền, lại là khách quen ở đây, quản lý đương nhiên không dám đắc tội liền nói với cô gái: “Là bảo cô uống, cô uống đi! Cũng là làm cho khách bớt giận, chỉ vì cô không có tài năng.”
Ánh mắt Mộ Phi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bối rối của cô gái.

Cô đã như chim sợ cành cong, cô muốn cầu cứu, nhưng mà những vị khách này quá lười đề giúp cô.
Cuối cùng, cô gái kia nhìn thấy Mộ Phi, thấy ánh mắt một mực nhìn cô của anh, cô như tìm được cọng rơm, nhìn anh đầy cầu xin, hy vọng anh ra tay giúp đỡ.
Người đàn ông kia đã đổ đầy rượu, dùng một loại ánh mắt ác ý nhìn cô gái: “Qua đây… cùng tôi uống rượu.”
Cô gái thấy Mộ Phi chỉ nhìn mình chứ không hề có ý giúp đỡ, nước mắt chảy dài trên má… Không thể nghi ngờ, cô gái có một đôi mắt đẹp, lúc rơi lệ trông điềm đạm đáng yêu, khiến người khác muốn bảo vệ….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui