Hình Nhất Nặc rất sầu não mà phát hiện, tối qua đã tỏ tinh rồi.
Nhưng ngày mai còn phải lên tiết của Ôn Lương Diệu nữal Nhất thời mặt đỏ bừng.
Cô muốn lập tức mắt trí nhớ, giả vờ như chưa từng nói câu này với anh.
Ngày thứ hai, Hình Nhất Nặc tưởng mình giả vò rất tốt, nhưng người đàn ông nào đó giả vờ càng tốt hơn, căn bản làm như không nghe thấy, nếu không sao anh không hồi âm gì chứ?
Trong tiết học, còn gọi cô lên giải đề.
Hình Nhát Nặc may mà giải được.
Sau khi làm xong, quay đầu nhìn người đàn ông nào đó một cái, anh đang cúi đầu nhìn sách giáo khoa của anh.
Hình Nhất Nặc lại nghi ngờ tối qua nhất định đã nói nhanh rồi.
Anh không nghe thấy.
Được rồi! Không nghe thấy thì không nghe thấy vậy! Cô cũng xem như chưa nghe thấy.
Một tuần sau, tới kì nghỉ hè.
Giống như bầu không khí cả thành phố đều náo nhiệt hẳn lên.
Hình Nhất Nặc vừa về nhà liền ôm lấy mẹ mà vô cùng đắc ý: “Nghỉ hè rồi nghỉ hè lÒi Chỉ thiếu điều nhảy lên.
Cậu nhóc cũng nghỉ hè rồi.
Tiếp theo cả kì nghỉ liền có thể chơi cho thoải mái rồi.
Tô Hi gần đây cũng bận một chuyện, đó chính là phim mới của cô bắm máy rồi.
Diễn viên tham gia lần này cũng đều nhanh chóng vào vị trí.
Uy tín của Tô Hi cũng vô cùng mạnh.
Đương nhiên người đàn ông phía sau cô đó mới là mạnh nhát.
Tô Hi dù đã gả cho một ông chồng tốt, nhưng cô không muốn ôm lấy chồng mà sống nửa đời còn lại.
Cô vẫn luôn khá độc lập.
Cô hy vọng trong cuộc sống hôn nhân sắp tới anh rất ưu tú, mà cô cũng không tệ.
Chuyện chỉ ở nhà phụ trách ăn vận xinh đẹp, cô không làm được.
Tô Hi hôm nay xuất phát đi tới đoàn phim.
Ôn Lệ Thâm bỏ hết công việc trong tay mà đi cùng cô.
Nơi quay phim đầu tiên của lần này chính là một thành phố núi non vô cùng xinh đẹp.
Tô Hi ngồi máy bay tư nhân cùng Ôn Lệ Thâm bay tới sân bay thành phố gần đó.
Đến sân bay, Tô Hi cũng xuất phát bí mật.
Ôn Lệ Thâm dọc đường đều sắp xếp ổn thỏa, trực tiếp đến được một khách sạn gần chỗ quay phim.
Tâm trạng của Tô Hi vô cùng tốt.
Vừa vào phòng khách sạn liền xông đến ban công.
Từ đây có thể nhìn thấy cả dãy núi xanh trùng điệp.
Loại cảm giác này ở thành phố lớn thì không cảm nhận được.
Sau lưng, người đàn ông cười mà bước tới.
Ánh năng ở đây vô cùng dịu, chiếu lên người cô giống như quét một vằng sáng.
Ôn Lệ Thâm cũng rất vui mà đi cùng cô chuyến này.
Ôm lấy eo cô từ phía sau, cúi đầu, hôn lên mái tóc của cô.
“Vui không?”
“Ừ! Vui, vẫn là làm việc vui.” Tô Hi cảm thán, quay người ôm lấy cổ anh: “Chỉ là có anh đi cùng, em càng vui hơn.”
“Anh sẽ ở lại đây với em trong toàn bộ quá trình cho đến khi em quay xong.” Anh chạm khẽ lên chóp mũi cô.
Tô Hi mím môi cười: “Có anh, em liền yên tâm hơn rồi.” Khách sạn mà Tô Hi ở lần này toàn là nhân viên và đạo diễn quan trọng trong bộ phim này tới trước, quen nhau, đều đến thăm phòng nhau, nhưng phòng của Tô Hi lại không ai dám tùy tiện tới, vì mọi người đều biết lần này ở cũng cô ấy còn có chồng của cô ấy, Ôn Lệ Thâm.
Ai dám đi làm phiền vợ chồng Ôn Lệ Thâm ân ái chứ? Đó không phải là không muốn ở trong giới showbiz nữa sao?
Đương nhiên có những người vẫn có suy nghĩ như vậy.
Vai diễn quan trọng lần này đều là Tô Hi quyết định, còn có những vai diễn thứ đều là đạo diễn quyết định, vậy nên lần này có mấy người nữ thứ N là đạo diễn đặc biệt cũng ở đây.
Không giống với những nữ diễn viên chuyên nghiệp có đạo đức nghề nghiệp, mấy nữ phụ này đều dựa vào cách khác để vào đoàn.
Đương nhiên mục đích bọn họ vào đoàn, ngoài việc có thể quay phim ra thì tất nhiên cũng muốn nhân thời gian này tiếp xúc với những người địa vị cao nhiều chút.
Dù sao trong giới này, cách kiếm tiền không chỉ là quay phim mà còn có rất nhiều loại thu nhập ngầm.
“Nghe nói gì chưa? Chồng Tô Hi cũng tới đây.
Ở ngay trong khách sạn chúng ta.”
“Ôn Lệ Thâm?” Một cô gái còn chưa nhận được thông tin, liền kích động mà nắm tay thành quyền: “Anh ấy cũng tới rồi?”
“Ừ! Lúc nãy tôi ở trên ban công nhìn xa một cái.
Woal Phải nói là đẹp trai nhé!
Quả thực nam chính Trình Hạo của chúng ta không theo kịp nhé!”
“Các người kích động như vậy làm gì?
Nói như là các người có thể nói với anh ấy một câu vậy.” Một cô gái khác cầm cái gương nhỏ mà đả kích bọn họ.
“Tô Hi lúc trước không phải cũng chỉ là hạng hai thôi sao.
Bây giờ cô ta không phải cũng gả cho anh ấy rồi sao? Con người không thể không có ước mơ, ước mơ của tôi chính là gả cho người có tiền.”
“Đúng thế! Chúng tôi chỗ não kém sao?
Cùng là người, hơn nữa chúng tôi còn đẹp như vậy, ai nói không có cơ hội chứ?”
Câu này lại khiến ba người ngồi đó đều vô cùng hưởng ứng, đều đồng loạt cầm gương nhỏ lên mà đánh giá gương mặt sửa qua của mình, cảm thấy nhìn thế nào cũng không kém Tô Hi mài Nếu… nếu có thể ở trong đoàn phim này có cuộc gặp bất ngờ với Ôn Lệ Thâm thì không phải là tuyệt chết được sao?
Tô Hi ở trong phòng nhận được điện thoại của Annie.
Cô ấy cũng tới rồi, đưa người mới Từ Dương của cô ấy tới.
Tô Hi lát sau liền xuống nói chuyện với các cô, đồng thời cũng có không ít diễn viên Tô Hi gọi tới, cùng nói chuyện rất vui vẻ.
Ôn Lệ Thâm không tham gia vào chuyện này, nên thời gian rảnh của anh liền ở trong phòng xem bóng đá, hoặc làm việc.
Tô Hi và mấy đạo diễn cũng họp mấy tiếng, thảo luận nhiệm vụ bấm máy sắp tới.
Trang phục phim của Tô Hi đã được chuyển hết tới.
Tay nghề rất tinh xảo, toàn được làm bằng thủ công.
Điều này khiến cho vai diễn của cô cũng thể hiện được nguyên tác chân thật nhát.
Tô Hi còn có một món quà đặc biệt, bên nhà sản xuất tặng hai bộ đồ ngủ được làm riêng cho cô.
Một bộ màu đỏ, mang hơi thở cổ đại.
Một bộ màu trắng sữa, vô cùng xinh đẹp.
Tô Hi lúc đưa về thì đã thích không rời tay được, hận không thẻ lập tức mặc lên xem hiệu quả.
Đồ được may riêng theo số đo cơ thể cô thì nhất định sẽ vô cùng hợp với co.
Ôn Lệ Thâm cũng rất mong chờ.
Thấy dáng vẻ ướm thử trước gương của cô, anh cười cổ vũ: “Lát nữa mặc lên là biết rồi.
“Được! Vậy bây giờ em đi tắm.” Tô Hi nói xong, nghĩ một cái, lựa bộ đỏ đi vào phòng tắm.
Ôn Lệ Thâm ngồi trên sô pha cũng hiếm khi thả lỏng tâm trạng như vậy.
Anh nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, có chút muốn đi vào tắm cùng, chỉ là Tô Hi vẫn luôn khá ngại, rất ít khi tắm cùng anh.
Hai mươi phút sau liền thấy cửa phòng tắm được đầy ra, sau đó dưới lớp vải màu đỏ bóng mượt, một cái chân thon thả bước ra trước, mang theo mùi vị câu dẫn.
Ánh mắt Ôn Lệ Thâm liền tràn đầy mong đợi, nheo lại, đợi nhìn thấy toàn bộ dáng vẻ của người phụ nữ này.
Tô Hi cắn cắn môi, từ từ đỡ lấy cửa, lộ ra nửa khuôn mặt trắng như ngọc, sau đó cười với người đàn ông trên sô pha, làm một tư thế nữ nhân cỗ đại tiêu chuẩn, đi về phía anh.
Hô hấp của Ôn Lệ Thâm có một khoảnh khắc dừng lại.
Anh nhìn người phụ nữ này, cô giống như nữ chính bước ra từ kịch bản vậy.
Anh vươn tay ra, Tô Hi nắm lấy.
Anh kéo một cái, cô liền mềm nhữn mà nằm vào lòng anh..