Ngày nghĩ nhiều đêm về sẽ nằm mơ, một đêm này Hình Nhất Nặc cứ nghĩ mãi về việc muốn đến nhìn mảnh gỗ của Ôn Lương Diệu.
Nhưng dù làm mọi cách ởi chăng nữa cô cũng bị lạc hoặc chạy đến chỗ cửa tiệm và phát hiện thấy chiếc tường khóa bị mất.
Hoặc là, cô tìm thấy bức tường khóa, nhưng cô không thể tìm thấy mảnh gỗ mà Ôn Lương Diệu để lại.
Trong một giấc mơ lặp đi lặp lại và dày vò như vậy nên sáng sớm Hình Nhất Nạc đã tỉnh giấc sớm.
Ngay khi tỉnh dậy, cô thấy đầu của mình rất đau, mơ như thế này thực sự quá giày vò.
Cô cầm di động nhìn thoáng qua, bảy giờ sáng cô lập tức nghĩ bức tường khóa kia cũng không bị che lắp mà bây giờ cũng không phải làm gì.
Nếu cô muốn đến đó xem trộm thì đây chính là thời cơ tốt nhát.
Hình Nhất Nặc vội vào tắm rửa mặc quần áo, cô lẻn ra khỏi khách sạn vào lúc bảy giờ mười phút.
Đường phố lúc này không có nhiều người, toàn bộ cửa hàng đều đã đóng cửa, cũng chỉ có một số người cao tuổi đi dạo phố để rèn luyện thân thể.
Hình Nhất Nặc dường như bị thứ gì đó nhập vào, cô bước đi nhanh vô cùng, hôm qua cô đã ghi nhó đường đi bây giờ đường phố thoáng đãng không bị lạc đường, rốt cuộc cô cũng đến được quán bán ổ khóa đó.
Bức tường đó, dưới bầu trời rộng mở.
Cuối cùng cũng đã đến, Hình Nhất Nặc hô hấp không khỏi khẩn trương.
Thực ra mà nói cô thực sự rất bồn chồn, nói chung viết loại chuyện này sẽ liên quan đến người yêu! Chẳng may trên tấm gỗ của Ôn Lương Diệu viết tên người con gái anh thích thì sao?
Dù sao lần trước anh cũng có nói, anh đã có người thương.
Hình Nhất Nặc cắn cắn môi, đi về phía chỗ mà tối hôm qua Ôn Lương Diễn dặt tấm gỗ.
Hôm qua cô có chút khẩn trương nên chỉ biết được vị trí đại khái.
Cô chỉ thấy được toàn bộ bức tường được lấp đầy bởi những mảng gỗ nhỏ chồng lên nhau, vớ đại một cái lên còn có thể nhìn thấy được là người viết vào hai năm trước.
Cho nên, chỗ nay thực sự rất nhiều muốn nhanh chóng tìm thấy không dễ dàng chút nào.
Hình Nhất Nặc nhìn hơn mười phút, hai mắt gần như nhìn hoa, cô không nhìn thầy được tấm gỗ của Ôn Lương Diệu.
Cô vì không muốn bỏ sót mà cật lực nhìn kỹ từng tắm.
Cứ như vậy hơn mười mấy phút, hai mắt muốn nhòe đi cũng không thấy được tắm gỗ của Ôn Lương Diệu chẳng lẻ tối qua anh không treo lên sao? Đang suy nghĩ, đột nhiên cô lật ra một tắm biển gỗ rất mới với một câu rất đơn giản được viết trên đó.
“Từ Dương, anh thích em.”
Hình Nhất Nặc trừng lớn mắt, nhìn vào tấm gỗ chữ vừa mới được viết lên, còn có tên của Từ Dương đầu cô như nỗ tung.
Cô có linh cảm đây là tấm gỗ mà tối hôm qua Ôn Lương Diệu viết lên, thì ra anh thích Từ Dương cô tiểu thư xinh đẹp đó.
Hình Nhất Nặc nuốt một ngụm nước bọt, cô lùi về sau một bước nhìn qua tám gỗ cò mới kia, dù không lưu lại tên nhưng cô chắc chắn đây là của Ôn Lương Diệu viết.
Trong lòng cô có một nỗi mắt mát và buồn bã không nói nên lời, hóa ra lần trước Từ Dương là người anh nói thích?
Hình Nhất Nặc lòng tràn đầy hứng khởi đến đây để nhìn đáp án của anh nhưng cô không nghĩ đến chuyện nhìn thấy kết quả làm mình tan nát cõi lòng.
Trong tiết trời mát mẻ sáng sớm, gió làm tốc chiếc váy của người thiếu nữ, gương mặt mờ mịt bi thương của cô làm đau lòng người nhìn thấy.
Hình Nhất Nặc quay lại, ở dãy trên cùng của tắm bảng gỗ mà cô vừa xem, có một tấm bảng gỗ có chữ ký của Ôn Lương Diệu, phía trên có điền một câu: “Hứa Nhất Nặc, cố lên chúc em có một đời sáng lạng”.
Người đề chữ, Ôn Lương Diệu.
Hình Nhất Nặc quên rằng Ôn Lương Diệu rất cao cho nên anh treo tắm gỗ ở hàng trên cùng nơi cô không thấy được.
Nhưng mà cô sẽ không quay lại xem nữa, cắn môi chịu đựng nước mắt, giống như một con vật nhỏ bị thương, không biết đường về và bước đi trong sự lạc lõng, cuối cùng nước mắt vẫn rơi không ngừng.
Cô không muốn bước đi vì vậy tìm một cái ghế gần đó rồi ôm mặt khóc.
Ôn Lương Diệu rời giường, đang tính cùng ăn sáng với anh trai đương nhiên anh cũng muốn chờ Hình Nhất Nặc.
Đến tám giờ, Ôn Lương Diệu nhận được điện thoại của anh trai họ đang đi đến bữa sáng tự chọn của khách sạn.
“Nhất Nặc rời giường chưa?”
“Liệt Hàn nói không có, lúc nào em xuống dưới thuận tiện gọi con bé một tiếng.” Ôn Lệ Thâm nói với anh.
Ôn Lương Diệu cúp điện thoại đi đến phòng sát vách của Hình Nhất Nặc.
Anh đưa tay nhắn chuông cửa đợi một hồi lâu nhưng không thấy người ra.
Hắn đành phải gõ cửa: “Hình Nhất Nặc, em dậy chưa? Chúng ta đi ăn sáng thôi „ nào.
“Nhất Nặc.”
Lúc này, một người phục vụ đi tới và nói: “Anh ơi, vị tiểu thư xinh đẹp trong phòng này sáng sớm đã ra khỏi phòng rồi ạ.”
Ôn Lương Diệu giật mình khi nghe những lời này: “Em ấy sáng sớm đã đi ra ngoài?”
“Đúng rồi ạ, tại vì cô ấy rất xinh nên tôi nhớ rõ mặt.
Sáng sớm khi tôi đi quét dọn đã thấy cô ấy mang theo túi xách ra ngoài rÓi.
“Sớm như thế nào?”
“Khoảng bảy giờ gì đó.”
Ôn Lương Lương trong chốc lát lo sợ, anh không biết thành phố được quản lý như thế nào, có đủ an toàn không, tại sao cô lại chạy ra ngoài sớm như vậy?
Ôn Lương Diệu nhấc điện thoại và bám số của Hình Nhất Nặc, trong lúc chờ điện thoại đỗ chuông lòng anh như thắt lại.
Lúc này Hình Nhất Nặc đang ngồi trong công viên, cô nghe thấy chuông điện thoại đổ thì lấy ra xem, nhìn một hồi xác định đúng là Ôn Lương Diệu gọi đến.
Mặc dù thương tâm muốn chết nhưng mà điện thoại của anh cô không cách nào bỏ qua.
“Alo.” Cô vờ như không có chuyện gì nghe máy.
“Em đang ở đâu? Một mình ra ngoài làm cái gì?” Ôn Lương Diệu có chút tức giận nói, tính tình dịu dàng thường ngày vì tức mà không còn tăm hơi.
“Em ra ngoài tản bô.
Sao thế ạ.”
*“Ơ yên đó, gửi địa chỉ cho anh, anh đến tìm em tốt nhất đừng có mà chạy loạn.”
“Trong một công viên, nơi này có rất nhiều ông bà lão đang nhảy múa.” Hứa Nhất Nặc rầu rĩ trả lời.
“Bây giờ anh sẽ đến đó ở đấy đợi anh.”
Ôn Lương Diệu cúp điện thoại, nhớ lại tối hôm qua có một quảng trường nhỏ cạnh quảng trường.
Anh gọi điện thoại cho anh trai báo bọn họ dùng cơm trước, cũng nói chuyện Hình Nhất Nặc đi ra ngoài một mình để mọi người không phải lo lắng.
Bây giờ, Ôn Lương Diệu bước nhanh ra khỏi khách sạn, mười lăm phút sau, anh nhìn thấy Hình Nhất Nặc ngồi trên ghế đá ở quảng trường nhỏ.
Cô có vẻ không ổn lắm, ngồi đó, đờ đẫn, như thể ai đó đã chọc tức cô.
Thấy anh đi đến cô vội lau mặt, sờ lên hốc mắt sưng vù, không muốn anh nhìn thấy.
Ôn Lương Diệu thở phào nhẹ nhõm, có chút khí thế đứng ở trước mặt cô, ngưng trọng nhìn cô: “Sáng sớm em chạy ra ngoài làm gì?”
“Em… em đi ra ngoài tản bộ ạ.” Hứa Nhất Nặc chột dạ nói bừa mắt cũng không dám nhìn anh.
Ánh nắng ban mai chiếu vào khuôn mặt xinh xắn có chút tái nhợt vì thiếu ngủ của cô, bởi vì làn da tái nhợt, trên mặt lộ ra một chút ửng đỏ.
Hốc mắt cô hơi đỏ và sưng.
“Mắt em bị sao vậy?”
“Trong mắt… dính cát.” Nói xong cô giả vờ dụi dụi mắt..