Ôn Lương Diệu lập tức lo lắng ngồi xổm xuống, dịu dàng nói với cô: “Đừng làm rộn, để anh xem nào.”
Hình Nhất Nặc không nghĩ lung tung nhưng mà, bàn tay to lớn của người đàn ông cố định sau đầu cô, đợi cô không lắc đầu nữa thì anh nhẹ nhàng nâng đôi mắt đẹp của cô lên và nhìn vào đôi mắt trong veo và ngắn nước kia, hốc mắt đỏ đến đáng thương.
Trong hoàn cảnh như vậy, Ôn Lương Diệu buộc phải nghiêng người tiến gần lại hơn một chút.
Hình Nhất Nặc vốn dĩ lúc này không muốn nhìn mặt anh nhưng bị anh chống đỡ như vậy cô chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt đẹp trai ấy.
Tim cô loạn nhịp.
“Để anh thổi cho em.” Ôn Lương Diệu nói xong liền thổi nhẹ, Hình Nhất Nặc chớp chớp đôi mắt, dưới ánh mặt trời con ngươi cô tựa như một viên cẩm thạch màu đen làm tâm Ôn Lương Diệu rung rinh, anh có chút hú hồn khiếp vía.
Hình Nhất Nặc không để ý rằng người đàn ông trước mặt mình đang thở gấp một chút, cũng không nhìn thấy sự kìm nén rung động nơi anh.
“Anh chỉ xem thôi.”
“Không cần xem, không sao cả.” Hình Nhất Nặc không muốn trải nghiệm cảm giác tim bắn loạn kia nên cô cự tuyệt.
Đúng lúc này có một dì đi ngang qua, mắt của dì ấy không tốt lắm nhưng dì nhớ là ban nãy thấy Hình Nhất Nặc khóc.
“Á, cậu trai em gái cậu có phải bị người ta ăn hiếp không khi nãy tôi thấy cô bé khóc nức nở ở đây nè.”
Sau khi Hình Nhất Nặc nghe thấy lời của này mặt mày cô đỏ như gắc, cảm giác mình nói dối bị bóc trần ngay tại trận.
Ôn Lương Diệu nghe thấy thế bèn đánh ánh mắt lo lắng về phía cô gái, anh biết mắt dính cát là lời nói dối nhưng anh không giễu cợt cũng không có phản ứng gì lớn.
Anh chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Em bị làm sao?
Trong lòng có chuyện gì buồn à?”
Hình Nhất Nặc cắn cắn môi, cụp mắt xuống không nhìn anh.
“Ai chọc em khóc?” Ôn Lương Diêu không khỏi thắt tim lại, ai có thể làm cho cô khóc? Hơn nữa, xem ra không phải là tổn thương bên ngoài mà là nội tâm bị tổn thương.
Với lại anh có một cảm giác đỉnh ninh rằng người làm cô đau lòng nhất định là một gã đàn ông.
Là ai2 Trong lòng cô là ai có sức nặng như vậy?
“Không muốn nói.” Hình Nhất Nặc cắn cắn môi, cảm thấy nói cũng chẳng có gì tốt đẹp.
“Em không muốn nói hay là không muốn cho anh biết?”
Hình Nhất Nặc vẫn còn là một cô nhóc, vẫn không thể giấu diễm được chuyện trong lòng.
Cô không biết lấy đâu ra dũng khí ngắng đầu nhìn chằm chằm anh: “Tối qua rốt cuộc anh viết cái gì trên tắm bảng gỗ? Có phải anh viết tên người anh thích không?”
Khuôn mặt tuấn tú của Ôn Lương Diệu đột nhiên sững sờ, câu nói này khiến anh hơi bồi rối nên anh im lặng.
Anh không đáp, Hình Nhất Nặc càng thêm phần xác định chính anh là người đã viết tên Từ Dương lên tắm gỗ để tỏ tình.
“Đáng lẽ tối qua anh nên đáp ứng đi ăn tối với cô ấy.
Tại sao anh lại từ chối cô ấy trong khi anh thích người ta?” Hình Nhất Nặc có chút khó hiểu hỏi.
Vừa rồi khóc rất nhiều, cũng nghĩ thông suốt rồi, cô không thể xen vào chuyện anh thích ai, Từ Dương xinh đẹp như vậy cô không có quyền phản đối.
“Em nói gì vậy?” Ôn Lương Diệu ngược lại nghe không hiều.
“Em nói chị Từ Dương đó.
Anh thích người ta sao không đi mà tỏ tình? Hai người đều lớn cả rồi.”
“Ai nói anh thích cô ấy?” Ôn Lương Diệu ngược lại đặt một dấu hỏi chấm to đùng.
Đối với chuyện này Hình Nhất Nặc có bằng chứng, cô khit mũi: “Anh đừng nghĩ đến chuyện giấu em, em ban nãy chạy lên kia xem tắm bảng gỗ của anh rồi.
Bên trên đó anh chẳng phải viết là thích cô ấy sao, đừng tưởng em không biết.”
Ôn Lương Diệu muốn bật cười thành tiếng nhưng anh kiềm lại chỉ mím môi có chút dở khóc dở cười nói: “Không phải là không cho phép nhìn lén sao? Sao em lại chạy lên đấy lén xem anh viết cái gì?”
“Thì… em chán quá đó thôi.”
“Em xác định là anh viết sao?”
“Chắc chắn xác định.”
Ôn Lương Diệu đứng dậy, nhìn thoáng qua xung quanh, bức tường khóa kia cũng không xa, anh kéo tay cô: “Đi thôi.
Anh dẫn em đến xem một lần.”
“Xem thì xem, chứng cứ rõ rành rành ra.”
Hình Nhất Nặc có chút đắc ý nói.
Hình Nhất Nặc đi được vài bước mới nhận ra Ôn Lương Diệu đang nắm tay cô.
Lòng bàn tay to của anh trắng trẻo sạch sẽ, anh nắm chặt tay cô, như thể anh sợ mắt oô.
Cô nghĩ bụng, đừng để Từ Dương nhìn thấy chuyện này, nếu không khó lòng mà giải thích.
Trước khi đến bức tường chìa khóa, Ôn Lương Diệu đi tới chỗ đặt tắm bảng gỗ tối hôm qua, cúi đầu nhìn cô gái bên cạnh: “Em biết hôm qua anh viết cái nào sao?”
Hình Nhất Nặc nhớ chứ.
Cô tìm tìm một lúc, thấy được một tắm gỗ còn mới đưa cho anh nói: “Nè, đây không phải anh viết còn gì?”
Ôn Lương Diệu có chút vừa giận vừa buồn cười, cô nhóc này không biết bị chuyện gì? Không thèm đọc mà khẳng định chắc nịch là anh viết.
“Phía trên có đề tên của anh sao?” Ôn Lương Diệu hỏi cô.
Hình Nhất Nặc lập tức chớp đôi mắt to, hậu tri bất giác nói với anh: “Hôm qua anh có… đề tên lên à?”
“Không phải em giao kèo so? Anh đương nhiên ghi tên.”
“Hả? Anh ký tên lên.
Vậy… cái này không phải anh viết?” Hình Nhất Nặc sững sờ một lúc.
“Vậy là, sáng nay em khóc thương tâm là vì chuyện này? Vì thấy cái tên trên tắm gỗ?” Ôn Lương Diệu không kìm nổi hỏi.
Hứa Nhất Nặc muốn phủ nhận nhưng trên mặt cô viết rõ rành rành hai chữ chột dạ.
Cô còn quá non nớt bao nhiêu tâm tư đều không thể che đậy được.
Đáy lòng Ôn Lương Diệu bị bóp một cái, đau lòng khó hiểu, một cảm xúc mãnh liệt dâng lên khiến anh phải cố kìm nén.
Có một số cảm xúc mà anh không thể thể hiện trước mặt cô, và anh không thể để cô biết bát kỳ suy nghĩ nào của anh.
“Đần quá đi, em muốn xem anh viết cái gì thì ít ra cũng phải tìm cho kỹ chứ.” Ôn Lương Diệu trong giọng nói không có một tia trách mắng, giống như là cưng chiều nhiều hơn.
Hình Nhất Nặc bị mắng, nhưng trong lòng lại tràn đầy vui sướng, hóa ra lúc sáng tấm gỗ đó không phải của anh.
Tất cả là hiểu lầm, tốt quá!
Cô ngắng đầu tìm kiếm, hôm qua cô nói sẽ không nhìn trộm, nhưng giờ phút này, cô lại công khai tìm kiếm.
“Từ từ tìm, không vội.” Ôn Lương Diệu lùi lại một bước, khoanh tay lại tránh đường cho cô.
Hình Nhất Nặc nghiêm túc tìm kiếm cô không để ý đến chuyện anh đang lùi lại gần chỗ cô treo tắm gỗ hôm qua.
Ôn Lương Diệu có tầm nhìn tốt, anh biết chính xác nơi cô treo tắm gỗ tối hôm qua, cô treo ở vị trí ngoài cùng bên trái.
Hình Nhất Nặc thậm chí còn không biết anh đã đi sang một bên khác nhìn tắm gỗ của cô.
Ánh mắt của Ôn Lương Diệu cuối cùng cũng rơi vào tắm gỗ kia, anh nhìn rõ dòng chữ viết cùng ký bút của cô.
Hơi thở của anh không ồn định trong vài giây, đôi mắt anh nheo lại hiện lên những cảm xúc khó hiểu.
Nhân lúc Hình Nhất Nặc chưa phát hiện anh lặng lẽ trở về vị trí phía sau cô..