Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


Sau khi Ôn Lương Diệu vặn cái nắp lại, anh đứng dậy nói với cô: “Em đi ngủ sớm một chút!”
Hình Nhất Nặc thấy anh không trả lời câu hỏi của cô, cô không khỏi lo lắng hỏi: “Này, anh có thể trả lời câu hỏi của em thì mới đi được không!”
“Anh không muốn trả lời.” Ôn Lương Diệu trực tiếp từ chối.
“Tại sao, tại sao anh không nói? Hay là anh không muốn nói cho em biết, vậy quan hệ chúng ta là gì, vì sao anh lại không nói cho em biết?” Hình Nhất Nặc dây dưa muốn biết câu trả lời.
Ôn Lương Diệu hơi nhướng mi nói: “Về sau em sẽ biết.”
“Tại sao lại là sau này? Anh không thể nói cho em bây giờ được hay sao? Em hứa sẽ không nói lung tung mài” Sau khi nói xong, Hình Nhất Nặc còn giơ bàn tay lên TH”
Ôn Lương Diệu vẫn không muốn trả lời cô, đi về phía cửa.
“Có phải là cô giáo Đường? Hay là chị Từ?” Hình Nhất Nặc lớn tiếng suy đoán ở sau lưng.

Trong mắt cô thì hai người này là có khả năng nhát.
Ôn Lương Diệu vươn tay đặt vào nắm tay cửa, quay đầu nhìn cô gái tỏ mò trên sô pha, anh lắc đầu trả lời: “Đều không phải, em đừng đoán mò nữa, đi ngủ sớm đi.”
Nói xong Ôn Lương Diệu mở cửa đi ra ngoài.
Hình Nhất Nặc không khỏi không cảm thấy xáu hổ, cô phồng má lên, có chút tức giận nói: “Giả vờ thần bí gì chứ!”
Anh không có phép cô đoán nhưng cô không thể ngừng được suy nghĩ của mình, cuối cùng Hình Nhất Nặc cảm thấy có thể Ôn Lương Diệu yêu thầm người con gái là bạn học trước đây của anh?
Chẳng phải trước đây anh đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy sao? Nhất định là gặp được cô gái mình thích ở đó mà chưa theo đuổi được.
Hình Nhất Nặc càng nghĩ càng chán nản, càng nghĩ càng mắt ngủ.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã là mười hai giờ, cuối cùng Hình Liệt Hàn cũng giỗ được cậu nhóc ngủ.

Đề dỗ cậu nhóc ngủ, trước đó hắn phải lôi kéo cậu nhóc tập thê dục với hắn, khiến cậu nhóc mệt mỏi mới bế lên giường, cậu nhóc vì mệt mà ngủ quên từ lúc nào không hay.
Lúc này, Hình Liệt Hàn mới đóng cửa phòng khách, sau đó quay trở lại phòng ngủ chính mở cửa.

Đường Tư Vũ đang đọc sách chờ hắn, lúc này khi nhìn thấy người đàn ông trở lại với vẻ mặt đắc thắng, cô bật cười.
Nhìn thấy cô đang cười nhạo mình, Hình Liệt Hàn không khỏi cảm thấy uy nghiêm của nam nhân bị suy giảm, lập tức ngã trên giường, đè cô xuống dưới chăn bông, xấu xa nói: “Em cười cái gì? Một lúc nữa em cũng không cười nỗi!”
Đường Tư Vũ thật sự không còn khí lực để cười, cuối cùng vẫn là để người đàn ông này vui vẻ.
6 giờ 30 phút sáng, Ôn Lương Diệu mặc một bộ quần áo thể thao, đi xuống tầng chạy bộ.
Con phố này vào ban ngày là một khu chợ náo nhiệt, nhưng sáng sớm thì trở thành một con đường rất yên tĩnh.

Ôn Lương Diệu chạy đến một bức tường đầy chìa khóa thì ngừng lại, chậm rãi đi tới tắm biển mà Hình Nhất Nặc đã viết, chữ viết trên đó còn rất mới.
Bàn tay của anh nhẹ nhàng nắm chặt mảnh gỗ nho nhỏ, nhưng trong mắt anh thì mảnh gỗ nhỏ này dường như khiến anh có chút khó thở.
Mong muốn của cô thực ra là một lời tỏ tình táo bạo với anh.
Em yêu anh Ở tuối của cô không nên nói chuyện yêu đương, viết ra câu này chỉ là càng áp lực cho anh mà thôi.
Cô có thể thỏa thích bày tỏ tâm tư của mình nhưng phần tình cảm này, anh không thể chấp nhận.
Cô còn nhỏ, cô cần trưởng thành hơn một chút, cô cần giữ vững lý trí, đủ chín chắn để lựa chọn hướng đi cho cuộc sống của mình mà không phải vì tình yêu làm choáng váng đầu óc mà lựa chọn.

Nếu như anh đáp lại cô thì chỉ là hại cô mà thôi.
Ôn Lương Diệu khẽ thở dài, yên lặng nhìn chăm chú mảnh gỗ nhỏ, anh không biết sau năm năm, nếu để cô một lần nữa viết mảnh gỗ này thì cô sẽ viết dòng này nữa sao?
Ôn Lương Diệu không dám hi vọng xa vời.
Ở một khách sạn trong trung tâm thành phố, khoảng mười giờ sáng, có hai cô gái ăn mặc vô cùng bí hiểm đang ngồi trong một phòng của quán cà phê đợi ai đó.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên bước vào, anh ta cảnh giác nhìn xung quanh rồi mới tiền vào phòng.
Mặc dù hai cô gái che kín toàn bộ khuôn mặt của họ dưới kính râm và khẩu trang nhưng anh ta vẫn chào đón họ một cách tự nhiên: “Cô Tương Dao, cô Lạp Lạp, sao hai cô lại trực tiếp đến đây?”
“Có một số việc không thể nói rõ ràng trong điện thoại được! Vì vậy chúng tôi đến đây.”
“Hơn nữa, chúng tôi có một tin tốt cho anh, chúng tôi nghe nói rằng gần đây anh nợ không ít tiền đánh bạc vì vậy chúng tôi thật sự lo lắng cho anh.”
“Tôi… tôi chỉ là không khống chế được mình mà lại đánh cược, cảm ơn hai cô đã lo lắng cho tôi nhưng hai cô tìm tôi có chuyện gì? Đoàn làm phim gần đây rất bận rộn, tôi thật sự không có thời gian để chào đón hai vị.”
Diệp Lạp Lạp lấy trong túi ra một tắm thẻ đặt trước mặt anh ta nói: “Có một trăm vạn trong đây, chúng tôi cần làm một việc.”
Người đàn ông trung niên nhìn tắm thẻ, ánh mắt lập tức sáng lên không ít, chỉ là anh ta không dám cầm lấy tắm thẻ kia mà rất cần thận hỏi: “Các cô cần tôi làm gì?”
“A Siêu, chúng tôi cần ông làm một việc rất đơn giản.” Đôi mắt Hoàng Tương Dao hiện lên ý cười.
Tuy nhiên, Lưu Siêu không tin rằng hai người đưa anh ta tắm thẻ có một trăm vạn mà chỉ để anh ta làm một việc đơn giản.
“Hai vị nữ thần à, hai người có việc gì thì cứ nói đi! Nói xong để tôi còn suy nghĩ tốt một chút xem có được không?” Nói thật, bây giờ Lưu Siêu thật sự càn tiền gấp.
Đây cũng là những điều hai người Diệp Lạp Lạp biết vì gần đây bọn họ đều nghe ngóng tình hình của Lưu Siêu và họ biết tốt nhất nên ra tay lúc này với anh ta.
Hai người nhìn thoáng qua, Diệp Lạp Lạp nghiêng người, thấp giọng nói: “Chúng tôi vô cùng không thích Tô Hi, hi vọng anh có thể dùng một chút thủ đoạn động tay động chân với cô ta, để cô ta… Vẻ mặt Lưu Siêu lập tức bị dọa cho biến sắc: “Cái gì? Tôi không dám làm loại chuyện này!”
“Tại sao lại không dám?”
“Các cô không biết hiện tại chồng của Tô Hi là Ôn Lệ Thâm luôn ở trường quay mỗi ngày, tận mắt quan sát mọi thứ, cậu ta là ai, các cô còn không biết sao?”
“Năm trăm vạn, lại thêm bốn trăm vạn.”
Hoàng Tương Dao tăng giá cho anh ta.
“Được rồi, đạo cụ thì lúc nào cũng có lúc bị trục trặc, hơn nữa ai biết được nó bị hỏng lúc nào, ai dám trách anh? Cùng lắm thì là lỗi của cả đoàn phim.” Diệp Lạp Lạp cũng vội vàng thuyết phục anh ta.
Nghe đến số tiền này, trong lòng Lưu Siêu cũng có chút động tâm.

Với năm trăm vạn thì anh ta có thẻ trả hết nợ và tậu thêm một chiếc xe không tệ, việc này đối với một nhân viên trong đoàn làm phim như anh ta thì là một số tiền không ít.
“Hai cô đừng làm tôi khó xử được không?
Tôi thật sự không dám làm, kể cả ăn gan hùm tôi cũng không dám! Thân phận hiện tại của Tô Hi đã khác.”
“Tôi đương nhiên biết cô ta không phải tầm thường.

Chính vì vậy mới dùng giá cao như vậy.

Chỉ cần anh giúp một chuyện nhỏ mà thôi, dù sao anh cũng là người hiểu rõ nhất công việc này.

Đôi khi dây thừng có thay đổi hoặc bị thiếu linh kiện thì không phải ông là người rõ ràng nhất hay sao?” Diệp Lạp Lạp ghé sát vào anh ta nói.
Ánh mặt Diệp Siêu hiện lên một tia bị thuyết phục.

Hoàng Tương Dao bên cạnh thấy anh ta vẫn chưa đồng ý cho nên cô lại tăng thêm một trăm vạn: “Sáu trăm vạn, nhất định là không tệ đối với anh.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui