“Ngày mai chị sẽ đến rừng cây bên kia quay cảnh dùng dây cáp treo.” Tô Hi cười nói.
Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, cô vẫn còn mấy cảnh dùng dây cáp nhất định phải quay cho xong.
“Vậy ngày mai em đi cùng chị.”
“Được! Có điều chị phải đến sớm để hóa trang.
Muộn một chút để Lương Diệu lái xe đưa em đến đó.” Tô Hi nói xong, nhớ đến gì đó liền quay về phòng mang theo lọ kem chống nắng đưa cho cô: “Khi ra ngoài nhớ bôi kem chống nắng này vào, đừng để bị cháy nắng.”
“Vâng! Cảm ơn chị dâu.” Hình Nhất Nặc vẻ mặt cảm kích nhận lấy.
Lúc này, có một nhân viên từ cuối thang máy đi tới, chính là Lưu Siêu phụ trách cảnh dây cáp treo.
Anh ta cung kính gọi Tô Hi: “Chị Tô Hi, chị xác định ngày mai sẽ quay cảnh với dây cáp treo sao? Chị có muốn nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa không?”
“Đúng vậy, tôi đã nói với đạo diễn rồi, ngày mai quay.”
“Vâng! Vậy ngày mai em sẽ làm một số công tác chuẩn bị.” Lưu Siêu nói xong, lúc quay người đi, vẻ mặt ông ta căng thẳng, không biết là đang khẩn trương hay đang thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối.
Tô Hi tắm xong, Ôn Lệ Thâm nói với cô: “Lên giường đi.”
Khuôn mặt xinh xắn của Tô Hi ửng hồng: “Anh muốn làm gì?”
Ôn Lệ Thâm cong môi cười: “Xoa bóp eo cho em một chút.
Anh cho người đặc biệt mang đến một loại thuốc, có thể giảm bớt áp lực cơ bắp, anh thoa cho em.”
Tô Hi ngoan ngoãn nằm trên giường.
Bàn tay dày rộng phía sau chậm rãi thoa thuốc xoa bóp thắt lưng cho cô, thật sự rất thoải mái.
Sau khi hưởng thụ xong hơn 20 phút xoa bóp, cô liền cảm thấy một nụ hôn nóng bỏng hạ xuống trên vai thay cho bàn tay to lớn của người đàn ông.
“Hừm?” Tô Hi buồn ngủ xoay người, người đàn ông cười xoa đầu cô: “Ngủ đi!
Tối nay không chạm vào em.”
“Sao vậy?”
“Bởi vì anh sợ eo của em chịu không nỗi, đợi em quay xong cảnh với dây cáp lại nói.” Trong mắt Ôn Lệ Thâm lộ ra vẻ kiềm chế.
Rõ ràng là đã rất khó chịu, nhưng vì cảnh quay ngày mai của cô, anh đành nhịn xuống.
Tô Hi vốn đã có chút mơ màng chìm vào giấc ngủ, lúc cô nghe thấy lời anh nói, rốt cuộc cũng có thể yên tâm ngủ một giấc: “Vâng!”
Ôn Lệ Thâm cong môi cười, hôn trộm lên má cô, tự an ủi mình.
Sáng sớm.
Các nhân viên công tác thường đến phim trường sớm nhất để sắp xếp cảnh quay, còn có một số diễn viên cũng đến, Tô Hi đến lúc khoảng 8 giờ.
Khi Tô Hi đang trang điểm, Ôn Lệ Thâm còn cẩn thận hơn đạo diễn đi kiểm tra phim trường.
Anh đi đến trước máy treo dây cáp, hỏi người phụ trách Lưu Siêu: “Đã kiểm tra cần thận chưa? Không có vấn đề gì chứ?”
Sắc mặt Lưu Siêu có chút căng thẳng, sau đó anh ta gật đầu: “Yên tâm đi! Ôn Tổng, không có vấn đề.”
“Là anh đích thân kiểm tra qua sao?” Ôn Lệ Thâm nhìn chằm chằm anh ta, hỏi lại lần nữa.
Lúc này, một nhân viên bên cạnh lên tiếng: “Đúng vậy! Buổi sáng lúc tôi vừa đến đã nhìn thấy Lưu đại ca tự mình kiểm tra rồi, tuyệt đối không có vấn đề.”
Lưu Siêu có chút khẩn trương liếc nhìn nhân viên đang nói chuyện: “Làm việc cho tốt đi, nói ít thôi.”
Ôn Lệ Thâm gật đầu, đi về phía khác.
Sau lưng, Lưu Siêu lén lút lau mồ hôi lạnh trên trán.
Kỳ thực sau lưng anh ta đã ướt đẫm mô hôi.
Nhất là khi đối mặt với ánh mắt sắc bén dò hỏi của Ôn Lệ Thâm, anh ta cảm giác hai chân đều có chút đứng không vững.
Ôn Lệ Thâm nói với các nhân viên công tác bên cạnh: “Lát nữa lúc Tô Hi dùng dây cáp treo lên, toàn bộ mặt đất phải đặt đệm bảo vệ, tuyệt đối không được xem nhẹ.”
“Vâng! Chúng tôi nhát định sẽ làm tốt việc này.
Đối với các nhân viên công tác lần này mà nói, lượng công việc của họ rõ ràng nhiều hơn so với trước kia, thậm chí ngay cả cơ hội rảnh rỗi cũng không có.
Bởi vì Ôn Lệ Thâm đối với mỗi cảnh quay của Tô Hi đều phi thường để tâm, thiết bị các thứ đều sẽ không ngại tự mình đi tìm hiểu.
Anh là ông chủ lớn của giới giải trí, mọi người ai cũng dưới tay anh để kiếm sống, có ai dám không nghe theo mệnh lệnh của ông chủ lớn chứ?
Tô Hi trang điểm xong, cô mặc một thân đồ cổ trang, khuôn mặt trang điểm tao nhã, thanh thuần thoát tục.
Đây là cảnh quay cá nhân của cô, bởi vậy nam chính cũng không có ở phim trường.
Bãi đỗ xe cách đó không xa, Hình Nhất Nặc rốt cục đã đến.
Cô nhìn phim trường bên trong, thấy Tô Hi đã hóa trang xong, ánh mắt ngập tràn hâm mộ.
Cô thật sự rất muốn trở thành một diễn viên như vậy.
Sau khi đạo diễn sắp xếp xong vị trí của diễn viên, Tô Hi bên cạnh liền bắt đầu chuẩn bị đeo dây cáp lên, nhân viên công tác vô cùng thuần thục đem dây cáp buột chặt quanh eo cô, sau đó thắt chặt dây thừng.
Lần này Tô Hi quay một cảnh bay lên trời.
Vì để thể hiện sức mạnh bùng nổ của nhân vật chính trong phim, cho nên lần quay này Tô Hi phải càng bay càng cao hơn.
Đạo diễn ra hiệu OK, nhân viên công tác bên cạnh lập tức dập bảng clapperboard xuống báo hiệu, âm thanh thanh thúy vang lên.
Thân ảnh của Tô Hi lập tức chậm rãi mở rộng hai cánh tay, váy dài màu trắng bay trong gió, tựa như tiên nữ trên trời.
Trước tiên Tô Hi ở trên mặt đất cùng mấy diễn viên đóng vai phản diện diễn cảnh đối đầu.
Sau đó, lúc dây cáp khởi động, cô liền dẫm lên vai mấy nhân vật phải diện, thực hiện một hiệu ứng bay lên.
Ôn Lệ Thâm đứng ở chỗ gần nhát tránh đi máy quay, nhìn vợ mình phía trên, trong mắt anh toát ra đủ loại lo lắng, mày kiếm nhíu chặt.
Tô Hi đang ở giữa không trung, có một cảnh xoay người, nhưng khi cô vừa lật người, sợi dây thép quanh eo không ngờ lại buông lỏng ra, Tô Hi giật mình, nhưng chỉ vài giây sao, những sợ dây thép quanh người cô cũng phát ra tiếng đứt giòn vang.
Vậy mà đứt rồi.
Lúc này Tô Hi đã ở độ cao hai mét, cô kêu lên một tiếng cảm thán, giây tiếp theo, thân thể nặng nề rơi xuống.
Trong lúc tất cả mọi người bị dọa hoảng sợ, chỉ thấy một thân ảnh thật nhanh bổ nhào về hướng cô, hai cánh tay dang ra.
Lúc Tô Hi giống như vật không trọng lực rơi xuống, cánh tay người đàn ông ôm chặt lấy cô, lưng anh thì đập mạnh xuống đệm bảo vệ trên mặt đất.
Tô Hi tức khắc hoảng sợ, lúc một đôi tay ôm chặt lấy cô, trong lòng cô càng thêm sợ hãi, cô sợ sức nặng của mình sẽ đập vào anh.
Lúc này, cô cảm giác được lưng người đàn ông đang ôm mình ngã thật mạnh xuống, làm chấn động mặt đắt.
“Anh…” Ôn Lương Diệu tách khỏi đám động, chạy thật nhanh tới.
“Ôn Tổng, chị Tô…”
Tô Hi mặc dù rơi xuống từ khoảng cách hơn hai mét.
Nhưng ngoại trừ bị dọa một trận ra thì thân thể không hề bị tổn thương.
Cô được người đàn ông gắt gao ôm trong lòng, không đề cô chịu bất cứ va đập nào.
Nhưng mà Ôn Lệ Thâm phía dưới lại thay cô chịu tất cả mọi tác động.
“Lệ Thâm…” Ánh mắt Tô Hi lo lắng nhìn người đàn ông phía dưới mình, cô chuẩn bị ngồi dậy.
Nhưng cánh tay cường tráng của người đàn ông vẫn ôm chặt lấy cô, anh cố nén cảm giác đau đớn, khàn giọng hỏi: “Có bị thương không?”
“Em không sao! Anh thì sao? Anh thế nào rồi?” Tô Hi nói xong liền thoát khỏi cái ôm của anh, từ trên người anh đi xuống, quỳ trên mặt đất nhìn anh.
“Anh không sao” Ôn Lệ Thâm ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà, cú va đập mạnh vừa rồi vẫn làm cho lưng anh kịch liệt đau đớn.
Một bên sườn của anh đã bị gãy..