Hình gia, Hình Nhất Nặc sắp đối mặt với việc ra nước ngoài cho nên tâm trạng lúc nào cũng ủ rũ.
Trước đây Tưởng Lam cũng chỉ coi như tâm trạng cô không vui hoặc là muốn làm ầm ï gì đó, nhưng bây giờ bà đã biết mọi cảm xúc của con gái đều có liên quan đến Ôn Lương Diệu.
Bà thật không ngờ rằng con gái mình nhỏ tuổi như vậy nhưng ánh mắt nhìn người rất chuẩn, vậy mà cô có thể nhìn ra Ôn Lương Diệu là một nửa còn lại cực kỳ tốt.
Đáng tiếc là cô sinh muộn vài năm, nếu không, bà sẽ không nóng lòng nồi giận.
“Mẹ, không phải chúng ta nên mời mời dì Ôn và những người khác dùng bữa trước khi đi sao?” Hình Nhất Nặc nằm bên cạnh Tưởng Lam hỏi.
Tưởng Lam gật đầu tán thành: “Chuyện này cũng phải, được rồi, lúc đi chúng ta sẽ mời bọn họ ăn một bữa cơm.”
Khóe miệng Hình Nhất Nặc hơi nhéch lên, dường như lúc này cô rất vui.
Tưởng Lam âm thầm nhìn con gái, cũng không biết bây giờ có phải Ôn Lương Diệu không gặp cô nữa không, cho nên cô mới không ra ngoài.
Thật ra Tưởng Lam cũng đoán đúng rồi.
Hình Nhất Nặc đương nhiên cũng đã liên lạc với Ôn Lương Diệu, chỉ là Ôn Lương Diệu vẫn luôn rất bận, cho nên không có thời gian gọi điện thoại hoặc lên mạng liên lạc với cô.
Con gái ngốc này.
Tưởng Lam âm thầm thở dài một hơi.
Đúng lúc này điện thoại di động của Hình Nhất Nặc đột nhiên vang lên, mới khoảng hai giờ chiều, cô nghĩ thầm chắc chắn là bạn thân của cô muốn cô đi tiễn.
Cô cầm điện thoại lên vừa nhìn tim cô đã giật thót.
Điện thoại là Ôn Lương Diệu gọi tới, cô cầm điện thoại trong tay, phấn khích nói với Tưởng Lam: “Mẹ, con lên lầu nghe điện thoại.”
Cô nói xong, thì chạy tót lên lầu.
Hình Nhất Nặc thật sự là không muốn nghe điện thoại của Ôn Lương Diệu trước mặt mẹ mình đâu, rất không tiện.
Tưởng Lam lo lắng nhìn lên lầu, thấy bộ dáng phần khích của con gái, chẳng là là Ôn Lương Diệu gọi điện cho con bé sao?
Chỉ còn một tuần nữa là bọn họ ra nước ngoài, Ôn Lương Diệu là bắt đầu nói chuyện với con bé nhỉ?
Hình Nhất Nặc vọt vào phòng, cả người nặng nề ngã xuống giường, sau đó vội vàng nhận điện thoại, đưa đến gần lỗ tai: “A lôi”
Cô vẫn còn thở dốc trong lúc nói chuyện.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng thở dốc của cô, không khỏi lo lắng hỏi: “Em sao vậy?”
“ÒI Em mới vừa chạy bộ ở bên ngoài VỀ… “Bên ngoài ba mươi hai độ, mà em lại chạy bộ ở bên ngoài sao?”
Hình Nhất Nặc không khỏi lúng túng.
Cô làm sao dám nói vừa nhìn thấy điện thoại của anh gọi tới cô đã vội vàng trốn mẹ chạy lên lầu nghe điện thoại của anh chứ?
“Mới vừa chạy vài vòng trong sân.
Sao anh có thời gian gọi điện cho em thế?
Không phải anh rất bận sao?” Tuy Hình Nhất Nặc hỏi như thế nhưng trong lòng cô lại rất mong chờ.
Cô thầm nghĩ, cô sắp ra nước ngoài rồi, dù thế nào anh cũng phải biểu hiện một chút chứ.
“Ừm, buổi chiều anh rảnh, muốn rủ em đi chơi một lát.” Giọng Ôn Lương Diệu trằm thấp, dịu dàng, quyến rũ.
“Được! Em đang rảnh đây, lúc nào thì chúng ta đi được?” Hình Nhất Nặc vội trả lời.
“Bây giờ anh tới đón em.”
“Ừm, vậy anh tới đi! Em sẽ ở nhà đợi anh.”
“Khoảng mười phút nữa anh sẽ tới.”
“AI Nhanh vậy sao?”
“Sao thế?”
“Không có gì!” Hình Nhất Nặc muốn khóc.
Mười phút thì đủ cho cô làm gì? Cô còn muốn trang điểm thật đẹp để đi ra ngoài cùng anh nữa đấy.
“Được, vậy lát nữa gặp lại.” Ôn Lương Diệu ở đầu bên kia nói xong liền cúp điện thoại.
Hình Nhất Nặc ném điện thoại đi, sau đó vội vào chạy vào phòng quần áo, mở tủ quần áo.
Bên trong toàn là quần áo mà mẹ cô mua cho cô.
Với thói quen của Tưởng Lam, bình thường đều là những kiểu quần áo đơn giản, thoải mái.
Cho nên, quần áo của cô đều là áo sơ mị, quần sooc, quần jeans, ngay cả một cái váy xinh đẹp cũng không có.
“Làm sao bây giờ? Mặc cái gì đây?” Lúc này Hình Nhất Nặc cực kỳ hy vọng cô mau trở thành người lớn ngay lập tức.
Tốt nhất là trở thành người phụ nữ giống kiểu nữ thần mà Ôn Lương Diệu thích.
Lần này ra nước ngoài sẽ rất khó gặp lại nhau, tất nhiên cô phải để lại cho anh ấn tượng đẹp nhất.
Hình Nhất Nặc chọn tới chọn lui, sau đó chọn được cái váy màu đỏ kiểu tết năm ngoái rồi vội vã mặc vào.
Mái tóc suôn dài, bóng mượt xõa trên bờ vai, ở giữa rẽ mái vén qua tai, lộ ra gương mặt trái xoan trắng noãn, xinh đẹp.
Mày không vẽ mà cong, môi không tô mà thắm, làn da trắng bóc, toát lên vẻ thanh thuần sạch sẽ.
Tuy nhiên, trước mặt người mình thích, bao giờ các cô gái cũng luôn cảm thấy mình chưa đủ xinh đẹp.
Cho nên Hình Nhát Nặc đã cầm thỏi sơn mà cô lén mua về, tô lên môi.
Cuối cùng cô đứng trước gương, ngượng ngừng dùng tay nâng khuôn ngực của mình lên cao một chút.
Chỗ này đúng là khiến người ta không vui mà.
Có điều, bây giờ đây cũng hết cách rồi.
Trong sân, xe của Ôn Lương Diệu đã tới, hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng giản dị phối với quần tây vải lanh, nhìn qua bộ dáng cực kỳ trẻ trung nhẹ nhàng nhưng cũng lộ ra vẻ điềm đạm không hợp với độ tuổi của anh.
“Lương Diệu, cháu đến rồi.” Tưởng Lam đi ra ngoài đón.
“Dì Tưởng, cháu muốn đón Nhất Nặc ra ngoài một lát.” Ôn Lương Diệu mỉm cười.
Ánh mắt của Tưởng Lam như hiểu rõ, bà liếc nhìn lên lầu.
Lúc này từ trên lầu truyền tới tiếng bước chân lẹt xoạt, bà mỉm cười lắc đầu.
Ôn Lương Diệu ngước mắt nhìn lên, trên tay vịn màu trắng, chiếc váy màu đỏ của Hình Nhất Nặc rất bắt mắt, làm tôn lên dáng người thiếu nữ cân đối của cô, giống như đóa hồng tươi thắm nở rộ dưới sáng mai.
Tưởng Lam sửng sốt, sau đó nhìn kỹ lại thì ra con gái của bà còn thoa son.
Cô nhóc này đúng là lớn thật rồi.
Ngay lập tức Hình Nhất Nặc xấu hồ đi đến bên cạnh Ôn Lương Diệu: “Anh đến rồi, chúng ta đi thôi! Mẹ, con sẽ đi chơi với anh Lương Diệu.”
“Đi đi!”
Hình Nhất Nặc đi tới tủ giày, chọn một đôi giày đế cao năm phân, Tưởng Lam hơi lo lắng nói: “Con biết mang không?”
“Biết ạ!” Hình Nhất Nặc cười hì hì, sau khi đổi giày xong thì quả nhiên, cả người trở nên thướt tha yểu điệu, xinh đẹp mê người.
Ôn Lương Diệu nhìn cổ chân mảnh khảnh của cô có hơi lo lắng, anh thật sự lo cô sẽ bị té ngã.
Hình Nhất Nặc đi ra ngoài ngồi vào xe của Ôn Lương Diệu, khuôn mặt xinh xắn của cô vẫn không giấu được vẻ phấn khích, ánh mắt trộm nhìn người đàn ông ngồi trên ghế tài xế, nhìn bàn tay thon dài của anh đang điều khiển vô lăng, nửa sườn mặt tuấn tú, tất cả mọi thứ đều xinh đẹp vậy.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Hình Nhất Nặc đột nhiên tò mò hỏi.
“Em muốn có quà gì!” Ôn Lương Diệu quay đầu hỏi cô.
“Anh muốn tặng quà cho em? Thật sao?”
Hình Nhất Nặc không khỏi vui vẻ, quả nhiên cô đoán không sai, chắc chắn anh sẽ tặng quà cho cô mà.
“Ừm!”
Hình Nhất Nặc chớp chớp đôi mắt trong veo, rồi cắn chặt đôi môi đỏ mọng, xấu hồ hỏi: “Có phải em muốn quà gì cũng được không?”
“Chỉ cần trong khả năng của anh thì không thành vấn đề.” Ôn Lương Diệu cười, tự hỏi có phải cô muốn thứ đắt tiền hơn không.
Hình Nhất Nặc cụp mắt, một ước muốn táo bạo lóe lên trong đôi mắt to tròn của cô, cô lấy hết can đảm nhìn người đàn ông bên cạnh: “Vậy… em muốn anh làm quà, có được không!”
Trong lòng Ôn Lương Diệu run lên, nhưng bề ngoài anh vẫn tỏ ra bình tĩnh, lái xe vững vàng, ánh mắt anh nhìn về phía trước: “Em lại càn quấy gì thế?”.