Tô Hi ôm cậu bé lên, vuốt ve cái đầu nhỏ của nó nói: “Ra nước ngoài, nhớ phải nghe lời, học tập thật tốt, mẹ nuôi sẽ tới thăm con bắt cứ lúc nào.”
“Vậy khi nào mẹ mới sinh một em trai chơi với con?” Cậu bé thúc giục.
Đường Tư Vũ với Tô Hi không khỏi xì một tiếng, đồng thời nở nụ cười, Ôn Lệ Thâm ở một bên cũng vừa vặn nghe được những lời ban nấy, lập tức đi tới: “Có thể năm nay sẽ có.”
Nụ cười của Tô Hi lập tức cứng lại vài giây, quay đầu nhìn anh: “Anh đừng có đồng ý bừa như vậy! Nếu như anh sinh em không có ý kiến.”
Nói xong, nhìn thấy mẹ chồng ở phía xa xa nhìn qua, cô lập tức ôm cậu nhóc trốn vào lòng Ôn Lệ Thâm, ngắng đầu lên nhìn anh: “Mẹ sẽ không giục chúng ta sinh chứ!”
Ôn Lệ Thâm mỉm cười nhìn cô: “Lần trước khi chúng ta về nhà, cha mẹ em cũng giục.”
“Trời ạ! Sao ai cũng giục hết vậy!” Tô Hi một mặt bi thương, sau đó, lại nhìn cậu nhóc trong lòng, bộ dáng trắng trắng hồng hồng trông vô cùng đáng yêu, cô đột nhiên có một suy nghĩ, sinh một đứa cũng không tệ lắm nhỉ.
Hình Nhất Nặc lôi kéo Ôn Lương Diệu tới một nơi xa xa để nói chuyện, cô ngắng đầu nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt này: “Nhớ phải giữ liên lạc với em đấy!”
“Nhất định.”
“Ba năm phải không? Ba năm sau chúng ta có thể gặp lại nhau phải không?”
“Ừm! Ba năm, trong ba năm này em nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân mình.”
“Em sẽ, anh cũng vậy.” Hình Nhát Nặc nói chuyện như một đại nhân.
Ôn Lương Diệu thấy bộ dáng ngây thơ hồn nhiên này của cô trong nội tâm đột nhiên bùng lên một loại lo lắng, nhóc con xinh đẹp như thế này ở nước ngoài chẳng may bị nhìn trúng thì làm sao đây? Nhỡ đâu… nhỡ đâu cô không thích anh nữa? Loại cảm giác này khiến anh có chút sợ hãi.
Không ai hoàn toàn tự tin sẽ được một người thích cả đời, anh cũng không có cái tự tin đó, hơn nữa Hình Nhất Nặc vẫn còn nhỏ, cô vẫn còn rất nhiều sự lựa chọn, biết đâu cô gặp được một người tốt hơn, liệu có thể cô sẽ… “Nhất Nặc…” Âm thanh của Ôn Lương Diệu có chút khàn khàn.
“Hửm?” Hình Nhất Nặc tò mò ngắng đầu lên nhìn anh.
Hô hấp của Ôn Lương Diệu hơi chậm lại, thốt ra những lời nói từ tận đáy lòng: “Em không được phép yêu sớm.”
Hình Nhất Nặc còn tưởng anh muốn nói cái gì cơ! Bỗng nhiên nghe được những lời này cô không khỏi kinh ngạc vài giây, sau đó bật cười một tiếng: “Thầy Ôn, thầy còn muốn quản em nữa sao! Thầy phải biết rằng, thầy không còn là thầy của em nữal”
“Nghiêm túc một chút.” Ôn Lương Diệu có chút tức giận nói.
Vẻ mặt Hình Nhất Nặc lập tức trở nên nghiêm túc nhìn anh: “Được rồi! Em đồng ý với anh, tuyệt đối sẽ không yêu sớm, hơn nữa, em cũng không dám yêu sớm, cha mẹ em sẽ giết em mắt.”
Ôn Lương Diệu thật muốn nói cho cô biết, cuốn nhật ký đó của cô đã bị cha mẹ cô đọc hết rồi và họ cũng không làm gì cô thế nhưng anh vẫn không nói ra.
“Anh đương nhiên là biết rồi, em phải nhớ kỹ ở trong lòng, cuộc sống ở nước ngoài đối với em mà nói nó rất là mới mẻ, anh hy vọng em biết bản thân mình muốn làm cái gì.”
“Ừm! Em biết.” Hình Nhất Nặc vô cùng rõ ràng việc mình phải đợi anh ba năm.
Đợi ba năm sau anh trở lại thì người anh thầm yêu đã kết hôn với người khác mắt rồi, anh nhất định là sẽ đau lòng chết đi được, cho nên cô có thể chờ anh.
Cũng sắp tới giờ lên máy bay rồi, thời gian hai nhà phải chia tay nhau cũng không còn xa nữa, Tô Hi và Đường Tư Vũ ôm nhau một chút rồi hai nhà vẫy tay tạm biệt.
Hình Nhất Nặc quay đầu nhìn Ôn Lương Diệu đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt anh vẫn đang nhìn cô, cô cố nén sự chua sót ở viền mắt vẫy vẫy tay.
Cuối cùng, cuộc chia tay ở sân bay cũng kết thúc, hai nhà sắp phải chia xa, có điều, chia ly cũng chỉ là để đoàn tụ trong tương lai, cho dù họ có cách xa nhau xa đến đâu đi chăng nữa thì đó cũng không phải là thực sự xa nhau.
Hơn nữa khoảng cách cũng sẽ khiến cho tình cảm của họ càng trở nên bền chặt hơn.
Đáy mắt của Ôn Lương Diệu hiện lên sự đau khổ và không nỡ, anh không muốn đề người khác phát hiện ra phần tâm tư này, Ôn Lệ Thâm quay đầu nói với anh: “Lương Diệu, lát nữa em đưa cha mẹ Về, anh với chị dâu em ra ngoài một chuyến, tối mới về.”
“Vâng!” Ôn Lương Diệu đồng ý một tiếng.
Tô Hi đi với anh tới công ty, chuyện tranh chấp không may xảy ra với cô lần trước phía cảnh sát đã kết án, hơn nữa ba người có liên quan tới vụ án đã được xử phạt, cân nhắc mức hình phạt dựa vào hành vi mà bọn họ đã phạm phải, và không ai dám làm ra những hành vi gian dối, Hoàng Tương Dao và Diệp Lạp Lạp bị xử phạt tám năm tù, Lưu Siêu bị phán năm năm, đây chính là kết cục của bọn họ.
Chuyện này về phía cảnh sát đã công bố và cũng xóa đi một vài phỏng đoán không đúng sự thật, vài ngày sau toàn bộ người trong vòng giải trí đều trở nên cảnh giác, nhưng những tin tức đó lại được Ôn Lệ Thâm nhanh chóng dìm xuống, anh không muốn vợ mình đứng trên đầu ngọn sóng.
Có một ông xã thực lực hùng mạnh đương nhiên là phải khác rồi, nếu như trước đây xảy ra chuyện như vậy Tô Hi khẳng định là sẽ trở thành chủ đề nóng bỏng trên mạng, bây giờ thì đề tài của cô chỉ cần cô muốn dìm xuống thì dìm xuống, hơn nữa cũng không có phương tiện truyền thông nào dám đụng tới cô.
Ôn Lương Diệu về đến nhà, anh thực sự là phải xa nhà một chuyến, tại vì anh có một tác phẩm cần phải tới hiện trường kiểm tra, nơi cần tới mặc dù không xa như Nam Cực thế nhưng chuyến đi này anh phải ở lại khoảng hai năm.
Bà Ôn cũng không nỡ thế nhưng con trai cũng có suy nghĩ của bản thân mình, họ cũng không thể ngăn cản được.
Tô Hi và Ôn Lệ Thâm ở trong công ty đang thương lượng với đạo diễn về cảnh quay tiếp theo, đội ngũ được triệu tập lần này còn nghiêm ngặt hơn trước đây, không cho phép xảy ra bất kỳ sai sót nào ngoài ý muốn, toàn bộ cảnh quay đều đặt sự an toàn của Tô Hi lên hàng đầu.
Tô Hi đối với cảnh quay này vô cùng có tự tin, cô hy vọng bản thân sẽ có nhiều thời gian hơn đối với công việc, toàn bộ quá trình Ôn Lệ Thâm vẫn luôn ra sức hỗ trợ vợ mình, điều này khiến cho công việc của anh bị trì hoãn rất nhiều, ở trong mắt anh vị trí của Tô Hi được đặt ở vị trí thứ nhất.
Bởi vì Tô Hi đã đồng ý với anh đây sẽ là bộ phim cuối cùng mà cô diễn, bọn họ đã vui vẻ lên kế hoạch cho việc sinh con, như vậy anh sẽ không bị gia đình thúc dục nữa.
Sau khi Ôn Lệ Thâm nghe được lời cam đoan này của Tô Hi tự nhiên lồng ngực cảm thấy vô cùng vui vẻ, thế nhưng anh cũng không có ý cưỡng cầu.
Bạn tốt của Ôn Lệ Thâm – Dương Vũ Bân hai ngày sau đó cũng đã gọi điện thoại hẹn Tô Thắm, quả nhiên, Tô Thắm vẫn vô cùng bận rộn, mỗi lần gọi cô đều đang ở toà nhà tổng thống nếu không thì đang bận tổng kết công việc, ngay cả thời gian để ăn bữa cơm thôi cũng không có.
Sau khi Dương Vũ Bân hẹn vài lần thì anh cũng nhận ra được một điều rằng anh và Tô Thắm có lẽ là không có duyên phận, có điều, anh cũng không oán hận, coi Tô Thắm như là con gái, cô có sự lựa chọn của riêng mình, lựa chọn một cuộc sống tốt hơn, anh cho rằng Tô Thấm xứng đáng được một người đàn ông tốt hơn yêu cô, chạng vạng tối sau giờ trưa, Tô Thắm lái xe ra khỏi toà nhà tổng thống, cô muốn tới một nơi nộp báo cáo, thời gian cũng không vội, cô lười biếng dựa vào ghế lái, mái tóc dài tung bay theo gió, lộ ra một thân ảnh mang theo khí tức thành thục, trong lúc đợi đèn xanh, chiếc xe bên cạnh có bốn người đàn ông, bốn người bọn họ đều nhìn cô không rời mắt, nhìn người phụ nữ vô cùng xinh đẹp động lòng người trong xe.
Tô Thắm cảm giác được người ở trong xe bên cạnh đang nhìn cô, cô lập tức đóng cửa xe lại, bốn cặp mắt lập tức hiện lên một loại cảm giác tiếc hận.
Nếu như được nhìn thêm một lần nữa thì tốt biết bao! Người phụ nữ đó chỉ cần cô liếc mắt một cái thôi cũng đủ khiến cho người ta động tâm..