Dưới lầu, đoàn xe của Mộ Phi rời đi, Thư Thuần đứng trước cửa số sát đất nhìn theo anh lần cuối.
Người đàn ông này rời đi nhưng lại mang theo cả thế giới của cô đi cùng.
Toà nhà tổng thống.
Tô Thám đang chuẩn bị cho chuyền viếng thăm sắp tới của Hiên Viên Thần.
Tắt cả đồ dùng ăn mặc của Hiên Viên Thần phải được mang từ trong nước theo, để bảo đảm an toàn.
Ở nước khác, vấn đề an toàn tính mạng của anh càng quan trọng hơn.
Lúc này, Hiên Viên Thần đã đến tòa nhà làm việc để họp, còn cô ở đây thu dọn quần áo.
Lần đầu tiên Tô Thấm cả gan đi vào phòng ngủ chính của anh như vậy.
Trong không khí lộ ra mùi hương nam tính nhàn nhạt, mùi hương chỉ có trên người Hiên Viên Thần.
Nhịp tim của Tô Thám hơi tăng nhanh, cô bước đến phòng quần áo của anh, thì nhìn thấy tủ quần áo, tủ đồng hồ, hộp đựng cà vạt và tủ giày của anh được bày biện rất ngăn nắp, cả căn phòng vừa rộng rãi lại vừa nghiêm ngặt.
Như thể đây là một phòng trưng bày cao cấp, Tô Thắm nghĩ đến việc anh thay quần áo mỗi ngày trong đó, khuôn mặt cô không khỏi đỏ bừng, cô vội lắc đầu vứt ngay suy nghĩ này đi.
Cô có chút không biết tại sao.
Tại sao bản thân cô không làm việc đang hoàng mà suốt ngày chỉ suy nghĩ linh tinh thế này?
Lý Sâm đã liệt kê bản danh sách để cô chuẩn bị đồ cho anh rồi.
Lúc nãy khi Lý Sâm cuống quýt gọi điện thoại cho cô, cô vẫn chưa xem kỹ.
Lúc này cô mới lấy danh sách chỉ tiết của Lý Sâm ra xem kỹ.
Trong bảng danh sách, trên áo sơ mi, quần tây, áo vest và cà vạt đều có viết rõ ràng số lượng là bao nhiêu… Mà những từ tiếp theo trong danh sách khiến khuôn mặt của Tô Thắm đỏ lựng, bởi vì cô còn phải chuẩn bị đồ lót cho anh… Tô Thám hơi nghẹt thở.
Cô có cần phải chuẩn bị những thứ này không? Tô Thắm nuốt nước bọt.
Cô là thư ký riêng của Hiên Viên Thần, những thứ này thật sự là những chuyện rất bình thường.
Là do cô cả nghĩ.
Tô Thắm điều chỉnh lại tâm trạng của mình sau đó bắt đầu chuẩn bị sắp xép đồ đạc.
Hết thảy đồ đạc của Hiên Viên Thần đều được sắp xếp ngăn nắp, cô chỉ việc thu dọn rồi đóng gói là được.
Tô Thắm mở ngăn kéo, nhìn thấy từng cái quân lót tối màu được cuộn lại ở trong ngăn kéo, cô đỏ mặt cầm lấy đủ số lượng rồi đóng gói lại, đặt trong rương hành lý.
Sau khi Tô Thắm bận rộn một lúc thì cũng đã đóng gói xong ba cái rương hành lý.
Tất cả đều là quần áo cho chuyến đi lần này của Hiên Viên Thần.
Bởi vì chuyến đi nước ngoài lần này của anh kéo dài gần nửa tháng, cho nên mọi thứ đều phải chuẩn bị đầy đủ.
Anh đi ra nước ngoài, có nghĩa là đại diện cho hình ảnh đất nước của anh.
Tất nhiên, hình ảnh của người đàn ông này, dù ở thời điểm nào và ở đâu, cũng chỉ mang đến cho người ta một hình ảnh cao quý và lịch lãm của người trong hoàng gia.
Tô Thắm trở về phòng thu dọn hành lý của cô.
Sáng sớm mai máy bay đã khởi hành rồi nên cô cũng không thể để rót lại thứ gì.
Dù sao cũng không phải cô ra nước ngoài du lịch mà cô là đi theo hầu hạ người khác.
Đến tối, Hiên Viên Thần trở về, vừa bước vào phòng thì nhìn thấy rương hành lý mà Tô Thắm đã để sẵn.
Anh hơi giật mình.
Anh nghĩ anh vẫn còn kịp trở về để sắp xếp đồ chung với cô… Không ngờ cô lại có năng lực như vậy, một mình cô mà đã chuẩn bị xong sẵn mọi thứ cho anh rồi.
Bữa tối trên bàn ăn, Hiên Viên Thần ngồi xuống bên cạnh Tô Thắm, hơi mỉm cười nói: “Tô Thám, hôm nay cô vắt vả rồi.”
“Không vắt vả, đây vốn là việc của tôi mà.”
Tô Thắm lắc đầu.
“Lần này cô ra nước ngoài với tôi, sẽ mắt rất nhiều thời gian, có thể cô còn vất vả hơn nữa đấy.” Hiên Viên Thần nói.
“Tôi rất vinh dự khi tháp tùng ngài tổng thống đại diện cho nước chúng ta đến thăm nước ngoài.” Tô Thắm trả lời rất chuyên nghiệp.
“Vậy cô có thể báo cáo sơ cô đã mang theo những gì trong số hành lý mà cô đã đóng gói ngày hôm nay không?” Hiên Viên Thần tò mò hỏi cô.
Động tác đang ăn cơm của Tô Thắm cứng ngắc, cô bỏ đũa xuống, chớp mắt suy nghĩ một hồi rồi nói: “Quần áo của anh, áo vest, cà vạt, đồ ngủ, tất, còn có…”
Tô Thắm hơi dừng lại không muốn nói nữa.
“Không bỏ sót thứ gì đó chứ?” Hiên Viên Thần híp mắt hỏi.
Tô Thâm chật vật thốt ra: “Còn có quần lót của anh nữa.”
Hiên Viên Thần nhìn cô, mỉm cười sâu xa, sau đó anh bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.
Tô Thâm bị nụ cười của anh làm cho căng thẳng.
Tại sao cô có cảm giác là anh cố ý ép cô nói ra những lời này chứ? Rõ ràng anh biết Lý Sâm đưa cho cô danh sách kia mà.
Lý Sâm làm việc thận trọng như vậy chắc chắn sẽ không bỏ sót thứ gì.
Còn cô dựa theo danh sách đó để chuẩn bị đồ đạc thì chắc chắn sẽ càng không bỏ Sót.
Nhưng mà cô cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòngnhư vậy , ngoài mặt lại không dám biểu hiện ra, ai bảo anh là tổng thống chứ?
Anh có nói gì, cô cũng không thể có ý kiến, trừ nghe anh nói ra thì cô còn có thể làm gì?
Hiên Viên Thân ăn cơm xong thì đứng dậy: “Tôi về phòng làm việc trước, lát nữa cô mang cho tôi một ly cà phê.”
“Ngài tổng thống, ngài còn phải làm việc sao?” Tô Thắm đứng lên hỏi.
“Ừm!” Hiên Viên Thần nói xong thấy cô còn nửa bát cơm chưa ăn hết thì nói: “Cô ăn từ từ, không vội.”
Tô Thắm không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
Mười mấy phút sau, lúc Diệp Đồng dọn dẹp bàn ăn, cô liền đi tới máy pha cà phê, tự tay đánh tan hạt cà phê tươi, sau đó pha một ly cà phê rồi mang đến phòng làm việc của Hiên Viên Thần.
Anh đang ngồi vào bàn, nhìn chằm chằm hồ sơ, một tay xoa lông mày, dường như hai mắt anh rất xót.
“Tổng thống, mắt ngài có mỏi không? Có muốn nhỏ thuốc nhỏ mắt không?”
“Cô có à?” Hiên Viên Thần ngẩng đầu hỏi.
“Có.” Tô Thắm vội đáp.
“Được, vậy cô lấy xuống cho tôi dùng một chút.” Hiên Viên Thần gật đầu nói.
Tô Thám đặt cà phê xuống, vội vàng đây cửa ra, chạy lên lầu lấy chai thuốc nhỏ mắt cô thường dùng mang xuống.
Sau khi bước vào cửa phòng làm việc, cô nhẹ nhàng đóng lại.
Hiên Viên Thần đang cầm ly cà phê lười biếng dựa vào ghế dựa, đợi cô đến.
Tô Thắm cầm chai thuốc nhỏ mắt trong tay hỏi: “Tống thống, ngài có cần tôi giúp không?”
“Đương nhiên.” Hiên Viên Thần nói xong thì đặt cà phê xuống, tựa đầu vào lưng ghế, ra hiệu cho cô nhỏ thuốc nhỏ mắt cho anh.
Tô Thắm hơi lo lắng đi đến bên cạnh anh.
Cô mở nắp chai thuốc nhỏ mắt, để thuận tiện nhỏ thuốc vào mắt anh, cô đương nhiên phải hơi cúi người xuống.
Mà bàn tay của cô cần phải dịu dàng mở mí mắt trên và dưới của anh ra.
Tô Thấm nhìn đôi mắt vừa sâu thẳm lại vừa u buồn dưới người mình, hơi thở gấp gáp, cô vươn tay nhẹ nhàng mở mắt trái của anh trước.
Lông mi của anh ấy dày và dài, đặc biệt là khi anh mở mắt ra.
Tô Thấm nhẹ nhàng nhỏ hai giọt thuốc vào trong, Hiên Viên Thần liền nhắm mắt lại, sau khi thích ứng với độ ẩm mát lạnh của thuốc, chỉ vài giây sau anh lại mở mắt ra.
Mắt trái của anh giống như có làn sương bao phủ, mờ ảo khác thường.
Tô Thắm lập tức mở to mắt phải, nhỏ hai giọt giống với bên trái, anh lại nhắm mắt lân nữa.
“Ngài có khó chịu không?” Tô Thắm nhẹ giọng hỏi.
“Không có.” Hiên Viên Thần nói xong liền mở mắt ra.
Trong mắt phản chiếu ánh sáng chói lọi như sao trên biển.
Tô Thắm nhìn ánh mắt của anh vô thức bị sa vào trong, hơi thở trở nên nhẹ bẫng..