Lý Sâm để Tô Thấm ở chung trong khoang máy bay với Hiên Viên Thần, dù sao để một mình anh ở bên trong cũng không tốt lắm.
Tô Thắm đành phải quay trở lại khoang trong.
Lúc cô vừa quay về thì thấy dáng vẻ đáng thương của Hiên Viên Thần ngồi gần cửa sổ, chỗ eo của anh cũng đã thắt xong dây an toàn rồi.
Tô Thắm vô thức cảm nhận được sự lạnh lẽo của những người ở trên cao như anh.
Bên ngoài có rất nhiều thuộc hạ của anh nhưng không ai trong số họ dám đi vào nói chuyện với anh.
Thậm chí muốn đi vào phải báo cáo với Lý Sâm mới được đi vào.
Tô Thắm đang định ngồi vào vị trí cũ của mình nhưng lại thấy người đàn ông vỗ vào vị trí bên cạnh: “Cô ngồi ở đây này.”
Tô Thám phải ngồi bên cạnh anh thắt dây an toàn.
Máy bay đang hạ cánh, phía xa ngoài cửa số có thể thấy được ánh đèn thành phố vàng mờ ảo, mặt đất như được rải vàng, cùng với bầu trời đầy sao rạng rỡ khiến cảnh vật đẹp đến lạ lùng.
Nhưng trong lòng Tô Thắm giống như đang cất cánh, hơi có áp lực tâm lý, nhất là lúc hạ cánh, trong lòng cô luôn có cảm giác lo lắng.
Sau khi máy bay lượn một vòng thì bay xuống thấp, Tô Thám nhìn thấy tòa nhà cách đó không xa ngay trước mặt, bọn họ sắp đáp xuống rồi.
Cô lập tức nhắm mắt lại, lúc cô cảm thấy bản thân đang rơi xuống thì đột nhiên một bàn tay to lớn phủ lên mu bàn tay cô trong lúc cô nhắm mắt lại, bàn tay kia có chút mạnh mẽ nắm chặt ngón tay cô.
Trái tim của Tô Thám bỗng nảy lên, không phải vì máy bay hạ xuống, mà là vì hành động của người đàn ông này.
Cô dứt khoát nhắm mắt lại, giấu đi những cảm xúc rộn ràng trong lòng.
Máy bay hạ cánh rất n định, chỉ vài lần lên xuống đã từ từ dừng lại, chuyển động chậm dần đều.
Tô Thắm mở mắt ra nhìn người đàn ông bên cạnh, người đàn ông bên cạnh nhìn nghiêng ra ngoài cửa sổ, đúng lúc này Tô Thám nghe được tiếng bước chân truyền đến.
Cô lại vội vàng đầy tay người đàn ông ra và đặt cả hai tay của mình lên đầu gồi.
Cô không để ý người đàn ông đó lại nhìn cô, trong mắt toát ra vẻ không vui.
Lý Sâm bước nhanh vào, nhìn hai người ngồi bên cửa sổ, mỉm cười nói: “Ngài tổng thống đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể xuống máy bay rồi.”
“Ừm!” Hiên Viên Thần đáp một tiếng.
Lý Sâm rời đi, Tô Thắm cởi dây an toàn ra rồi nói với anh: “Ngài tổng thống, tôi thu dọn đồ đạc một chút.” Nói xong cô cúi xuống bỏ giấy tờ của anh vào trong túi hồ sơ.
Anh cũng không xem nhiều hồ sơ, chỉ có mấy bản, sau khi thu dọn xong, Tô Thắm ôm hồ sơ, thân máy bay đột nhiên phanh gấp, cả người Tô Thắm ngã về phía sau, cô còn chưa kịp cầm gì để ổn định thân hình thì đã trượt vào vòng tay của người đàn ông.
Cô được người đàn ông ôm lấy, cánh tay của Hiên Viên Thần siết chặt eo cô, mà một cánh tay kia thì đang chống trên mặt bàn.
Đầu của Tô Thắm ong ong, mà lúc này lại có tiếng bước chân từ bên ngoài đi tới, đại khái là đến xem bọn họ có bị thương hay không.
Lần này Tô Thắm tránh thoát khỏi vòng tay của anh nhanh hơn bắt cứ thứ gì.
Cả người cô đều dựa lên cái bàn khác.
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông chợt trầm xuống, anh hơi khó chịu vì cô làm vậy.
Lý Sâm và hai tiếp viên hàng không đi vào, nhìn hai người trong khoang đều đang vịn chặt vào bàn, như không có chuyện gì.
“Ngài tổng thống, thực xin lỗi, vừa rồi có thể có chút sai sót.” Tiếp viên vội vàng giải thích, bởi vì sắc mặt của ngài tổng thống rất khó coi.
“Không sao đâu.” Tuy Hiên Viên Thần trả lời không sao nhưng rõ ràng là tâm trạng của anh rất khó chịu.
Trái tim Tô Thắm hơi ngạt thở, cô cảm thấy không vui trong cảm xúc của anh là do cô Lý Sâm yêu cầu các tiếp viên đi trước, ông bước vào nói: “Chắc là do không thông thuộc địa hình nên phi kia công đi nhầm đường.”
Sắc mặt Hiên Viên Thần đã khôi phục lại bình thường.
“Tôi vừa liên lạc rồi, phó tổng thống đón máy bay đã đến, chúng ta sẽ lập tức sắp xếp vào khách sạn hoàng gia của bọn họ đã “Ừm!” Hiên Viên Thần đáp một tiếng.
Tô Thắm cầm tài liệu, cứng ngắc một hồi, Hiên Viên Thần nhìn cô: “Đi theo tôi.”
“Dạ.” Tô Thắm cũng lập tức trở lại bình thường.
Lễ đón tiếp rất trang trọng, phó tổng thống và một nhóm các thành viên quan trọng của đất nước này đã đợi sẵn.
Hiên Viên Thần được ông ta đón vào một chiếc xe khác, bên cạnh Hiên Viên Thần là vệ sĩ của anh, Lý Sâm cũng ngồi vào xe anh.
Hiên Viên Thần ra chiệu cho cô ngồi vào xe phía sau, đoàn xe ầm ầm rời khỏi sân bay.
Khi Tô Thắm về đến khách sạn, Lý Sâm bước tới nói với cô: “Tô Thắm, để tiện chăm sóc cho ngài tổng thống, phòng của cô là phòng dành cho khách trong dãy phòng của tổng thống.”
Tô Thắm khẽ nhìn, cô và Hiên Viên Thần ở chung một phòng sao?
Lý Sâm mỉm cười: “Cô có chỗ nào không tiện sao?”
“Không có!” Tô Thắm lắc đầu một cái, đây tất nhiên là sắp xếp cho cô, cô không có lý do gì đề từ chối.
“Vậy cô đưa hành lý qua luôn đi.
Tổng thống đã đi về phòng rồi.”
“Được!” Tô Thắm gật đầu.
Tô Thám nhận được số phòng, đi thang máy lên lầu, đến cửa phòng, cô vươn tay bấm chuông cửa.
Phía sau cánh cửa, Hiên Viên Thần mở cửa ra và nói: “Mời vào.”
Tô Thắm bước vào, thấy cả căn phòng cực kỳ xa hoa.
Hành lý của Hiên Viên Thần và của cô cùng để bên cạnh sô pha.
Lúc nãy trong thang máy Tô Thắm đã chuẩn bị tâm lý cho mình rồi.
Cô đến đây là vì công việc, không phải để cô suy nhĩ linh tinh cả ngày, đầu óc trống rỗng.
Vì thế cô nhất định phải cố gắng làm việc thật tốt.
“Ngài tổng thống, để tôi sắp xếp quần áo cho ngài trước đã.” Tô Thắm nói xong thì đi tới, chuẩn bị đẩy va li vào phòng ngủ chính cho anh.
Nhưng hành lý khá nặng, cô đẩy mãi vẫn không nhúc nhích, Hiên Viên Thần không nhịn được mỉm cười: “Chuyện này phải để cho đàn ông làm!”
Nói xong, một tay anh cầm lấy một rương hành lý đi vào, rất nhanh đã đến nhắc đến cái cuối cùng.
Tô Thắm mồ hôi nhễ nhại, cô ở trong phòng mở va li ra, treo quần áo vào tủ.
Vì được gấp rất kỹ nên quần áo của anh không bị nhăn, nhưng sáng mai nếu anh đi ra ngoài, cô nhất định phải ủi quần áo cho anh.
Tô Thám treo đồ rồi bước ra ngoài, Hiên Viên Thần đang nói chuyện điện thoại với.