Bữa tối là những món ăn phương Tây rất tinh tế và cầu kỳ.
Mỗi một món ăn không nhiều nhưng cũng vừa đủ, nhà hàng ở lầu sáu cũng không cao, nhưng tầm nhìn xung quanh không bị cản trở.
Ánh đèn xung quanh kéo dài ra xa tạo nên một khung cảnh đẹp như mơ.
Ngồi trong một công trình kiến trúc hoài cổ phương Tây, và dùng bữa tối giữa những cây cột được chạm khắc tinh xảo quả là một điều tuyệt vời.
Đồng thời nếu là một đôi tình nhân thì hình ảnh này sẽ tràn ngập bầu không khí lãng mạn.
Tô Thắm cầm khăn ướt khẽ lau khóe miệng, cô ăn no rồi ngẩng đầu lên, người đàn ông đối diện cô cũng ngẩng đầu đang lau tay nhìn cô.
Ánh mắt chạm nhau, Tô Thắm vội vàng nhìn xuống tránh đi, nội tâm giằng co khó chịu.
Tại sao chỉ là một công việc bình thường nhưng lại khiến cô không có cách nào hoàn thành bình thường được chứ?
Thật đau lòng.
Hiên Viên Thần cong môi cười: “Sao cô không dám nhìn tôi?”
Tô Thâm vốn đã xấu hổ nhưng người đàn ông này còn hỏi thẳng, cô không khỏi hít sâu một hơi, ngắng đầu nói: “Ngài tổng thống, anh cho rằng tôi là một trợ lý đạt tiêu chuẩn sao?”
“ÒI Có cần tôi đánh giá về cô không?” Hiên Viên Thần bưng ly rượu vang lên, lười biếng dựa vào ghế, dáng vẻ quyền rũ liếc mắt nhìn cô.
Tô Thám nhìn vào mắt anh gật đầu: “Đúng vậy, tôi hy vọng nghe được đánh giá của anh về tôi, dù tốt hay xấu, tôi đều tiếp nhận, xin anh nói thật, tôi là trợ lý đạt tiêu chuẩn không?”
“Vậy thì cô tự đánh giá bản thân mình trước đi!” Hiên Viên Thần ném lại câu hỏi cho cô.
Tô Tần sửng sốt, nhất thời mím môi: “Tôi không nghĩ mình là trợ lý đạt tiêu chuẩn.
Tôi có quá nhiều cảm xúc cá nhân.
Tôi lo lắng sẽ ảnh hưởng đến công việc, cũng sẽ ảnh hưởng đến anh.”
Đôi mội gơi cảm của Hiên Viên Thần nhấp một ngụm rượu vang, khàn giọng hỏi: “Cảm xúc cá nhân của cô thế nào? Sao tôi không biết?”
Tô Thám cảm thấy mặt nóng bừng, tim đập nhanh, đây là cảm xúc cá nhân, không có cách nào điều chỉnh nên cô rất ảo não.
Cô nuốt nước bọt, cô đã ghét phải như thế này từ lâu rồi, cô tự nghĩ, nói thẳng ra đi!
“Ngài tổng thống, ảnh hưởng của anh đối với tôi lớn đến mức tôi không thể đối mặt với anh một cách bình thường được.” Tô Thám nói thẳng.
Trong mắt Hiên Viên Thần hơi lóe lên ý cười nhưng biểu hiện lại rất nghiêm túc nhìn cô: “Cô nói là ảnh hưởng về khía cạnh nào?”
Tô Thám cắn môi: “Rất nhiều khía cạnh anh…” Tô Thắm nói xong thì thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện: “Ngài tổng thống, tôi muốn sau khi kết thúc chuyến viếng thăm này trở về nước, tôi sẽ xin từ chức công việc này…”
Đôi mắt sâu thẳm của Hiên Viên Thần ngay lập tức nhìn chằm chằm vào cô: “Cô nói gì?”
“Tôi không thể nào hoàn thành được công việc này.
Tôi muốn từ chức.” Tô Thám nhìn anh, hết sức nghiêm túc nói.
Hiên Viên Thần ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào cô gần như không do dự từ chối: “Không dược.”
Tô Thắm chớp mắt nhìn anh, tại sao không được?
“Tôi không nghĩ cô làm công việc này kiạ ông tốt.
Ngược lại tôi đánh giá cô rất no tò là người làm tốt nhất trong ba người trợ lý của tôi.” Hiên Viên Thần khoanh tay trước ngực, chống cằm hai mắt quyến rũ nhìn chằm chằm vào cô: “Mặc dù tôi không biết tôi đã ảnh hưởng đến cô như thế nào nhưng tôi cảm thây cô đang làm công việc của mình rất tốt.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Thâm đỏ bừng, cô không biết nên trả lời thế nào.
“Tô Thắm, cô có thích tôi không?” Giọng nói khàn khàn của Viên Hiên Thần đột nhiên vang lên.
Tô Thắm như ngừng thở, giống như bị sức lực nào đó cố định thân thể nhưng trong lòng lại đang giãy dụa với nguồn sử thế này, cô dùng hết sức trả lời anh: “Tôi không GÓI”
Hiên Viên Thần hơi híp mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô.
Lúc này cả người anh như đang toát ra sức hấp dẫn khiến phụ nữ không thể cưỡng lại được.
Môi anh khẽ nhếch lên: “Cô có chắc là cô không có cảm giác với tôi một chút nào không?”
Cho dù có cũng không nên, Tô Thắm âm thầm trả lời nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh gật đầu: “Trong lòng tôi ngài là tổng thống.
Tôi chỉ là cấp dưới của ngài.
Chúng ta chỉ là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới mà thôi.”
Ánh sáng trong mắt Hiên Viên Thần vô thức tối đi.
Anh nghĩ đến lần trước, khi ở trước mặt Đoạn Tử Hiên cô cũng kiên định nói không có.
Lễ nào là do anh đánh giá sức hấp dẫn của bản thân quá cao?
“Chuyện nghỉ việc tôi sẽ không đồng ý.
Cô tự học cách điều chỉnh tâm trạng của mình đi! Nếu cô cần tôi làm gì thì tôi sẽ phối hợp.”
Hiên Viên Thần nói xong thì đứng dậy, bóng dáng to lớn của anh đi về phía phòng làm việc.
Tô Thám cảm thấy bóng lưng của anh có hơi tức giận.
Còn cô như đang đánh trận, thở hắt ra.
Cô đang làm gì vậy?
Để người phục vụ vào phòng thu dọn bữa tối, thời gian ở đây cũng đã là mười một giờ tối.
Tô Thắm nhìn về phía phòng làm việc, cô rót một ly nước đi vào, Hiên Viên Thần nghiêng đâu nhìn cô: “Cô đi ngủ sớm di.”
“Được.” Tô Thắm gật đầu đáp ứng rồi đóng cửa lại.
Qua đoạn đối thoại vừa rồi Tô Thắm đã nói rõ nguyên nhân khiến mình có quá nhiều ảnh hưởng bởi người đàn ông này.
Có lẽ là do cô quan tâm quá nhiều.
Cô chỉ cần làm những chuyện mà nhân viên cấp dưới nên làm là được, chứ không nên vượt cấp, trở thành bạn gái của anh, để ý đến tất cả những gì của anh.
Là do cô không tự mình làm rõ ràng trước.
Tô Thám trở lại phòng, gội đầu tắm rửa xong mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu trắng nằm trên giường.
Cô cho rằng anh và cô sẽ ở riêng phòng cho nên cô chỉ mang theo một bộ đồ ngủ dài.
Tô Thắm đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh ngoài cửa số, hai tay khoanh tay trước ngực, cảm thấy mùa thu ở nước này càng thêm lạnh lẽo.
Tô Thắm đã ngủ trên máy bay, lúc này cô cũng không buồn ngủ.
Cô cầm một cuốn sách mang theo, nằm trên giường xem.
Cô vừa đọc vừa không ngừng nghĩ về người đàn ông trong phòng làm việc kia.
Không biết bây giờ anh đã ngủ chưa! Cô lấy lịch trình của anh ra xem.
Ngày mai, sẽ có cuộc nói chuyện rất sâu, có tiệc chiêu đãi.
Cho dù với thân phận của anh không ai dám càn rỡ nhưng thời gian làm việc của anh rất dài, hơn nữa trong thời gian đến thăm nước ngoài, mỗi một hành động, lời nói của anh đều cần đắn đo suy nghĩ.
Một lối sống, thực sự đòi hỏi chất xám và có thể rất mệt mỏi.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa phòng cô, Tô Thắm nhanh chóng xuống giường, mở cửa ra.
Bên ngoài cửa, Hiên Viên Thần đang dùng ánh mắt như thiêu đốt nhìn cô: “Tô Thắm, tôi hỏi lại em một lần nữa, em thật sự không thích tôi một chút nào sao?”
Tô Thắm gần như nghẹt thở, nhưng giây tiếp theo, người đàn ông này đã ôm chầm cô, đôi môi của anh bá đạo ép xuống, hôn môi cô.
Tô Thắm trọn trừng mắt, trên eo cô là bàn tay rắn chắc của người đàn ông, mà sau gáy lại bị giữ chặt bởi một cánh tay còn lại của anh.
Trừ đón nhận nụ hôn này ra, cô hoàn toàn không có cách nào vùng vẫy, mà nụ hôn này khiến cả người cô choáng váng..