Dưới ánh mắt sâu thẩm lại tối tăm phía trên, Tô Thám có một loại cảm giác không biết phải làm sao.
Cô đã uống chút rượu, trong đầu rất loạn, hiện tại cô sợ không phải là người đàn ông này, mà là sợ chính mình.
Sợ bản thân sẽ vượt qua lý trí, sợ chính mình sẽ làm ra chuyện không thể vãn hồi.
“Ngài tổng thống, để tôi trở về phòng được không?” Giọng nói Tô Thấm lộ ra một tia khẩn cầu.
Hiên Viên Thần nheo mắt, mặc dù anh thân là tổng thống, nhưng mà trong chuyện tình cảm, anh không thể ép buộc, càng không thể làm ra hành động sai trái.
Anh buông lỏng tay đang ôm lấy cô.
Tô Thám lùi lại hai bước, đỡ trán chạy vội về phòng mình, để lại người đàn ông phía sau.
Ánh mắt Hiên Viên Thần từ mơ màng dần dần biến thành trần tỉnh.
Anh khẽ thở ra một hơi, xem ra, đoạn tình cảm này vẫn không thành công như anh suy nghĩ.
Nhưng anh không vội.
Có lẽ trong chuyện này, anh đã quá khích động, bộc lộ cảm xúc một cách quá mức mãnh liệt.
Hiên Viên Thần có một loại linh cảm, đoạn tình cảm trước kia của Tô Thám nhất định không thành công, trong chuyện tình cảm chịu quá nhiều tổn thương.
Cho nên cô mới phòng bị đàn ông như vậy, đối với tình yêu không đủ tự tin cùng tín nhiệm.
Anh có thời gian để chứng minh điều này.
Hiên Viên Thần đề Diệp Đông đến thu dọn bữa tối, anh cũng trở về phòng.
Tô Thắm đã tắm xong, đem lễ phục đẹp đế thay ra, cũng cởi hết trang sức quý giá trên người xuống.
Lúc này, cô đang mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ lụa, ngồi trên sofa ở cửa số sát đất.
Ánh đèn xa xa mờ ảo, như tâm trạng cô giờ phút này, không có phương hướng.
Kể từ sau mối tình ba năm trước, Tô Thám thực sự né tránh chuyện tình cảm.
Tình cảm của Hiên Viên Thần mãnh liệt như ngọn lửa, thiêu đốt ngực cô, nóng rực nhưng lại khiến người khác khó lòng cự tuyệt.
Nhưng mà, cô vẫn tự giữ cho mình lý trí.
Nếu vừa rồi cô không cự tuyệt, không biết kế tiếp bọn họ sẽ còn phát sinh chuyện gì.
Tô Thắm thở dài một tiếng, thật sự không phải là cô có bao nhiêu trinh khiết liệt phụ, chỉ là cô không hy vọng tình cảm thay đồi quá phức tạp.
Nên là ở giai đoạn nào thì chỉ nên phát sinh chuyện ở giai đoạn đó.
Đêm nay Tô Thắm không mắt ngủ, bởi vì nửa ly rượu kia vẫn có tác dụng vô cùng giúp cô đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm.
Tô Thắm ngồi dậy, cô thấy bên ngoài cửa số có thứ gì đó trắng xóa trong suốt đang bay.
Cô không khỏi vui mừng bước đến bên cửa số sát đất, tuyết rơi rồi.
Chỉ thấy bên ngoài cửa số đã là một màng tuyết mênh mông, cảnh tuyết rơi vô cùng đẹp.
Tô Thắm cong môi cười, đưa tay chạm vào kính thủy tỉnh, tựa như có thể vươn tay bắt được bông tuyết.
Tâm trạng sáng sớm của Tô Thắm đã bị cảnh tuyết rơi xinh đẹp kia thu hút.
Nhưng rất nhanh, trong lòng cô liền căng thẳng.
Chuyện đã xảy ra tối hôm qua, cô thật sự không biết làm thế nào để đối mặt Hiên Viên Thần.
Suy cho cùng, anh là tổng thống của một đất nước, bị cô cự tuyệt, nhất định khiến anh tức giận.
Tô Thấm mặc một thân tây trang màu xám, tóc dài buộc sau đầu, trang điểm tinh tế, làm trên người cô lộ ra khí tức chuyên nghiệp.
Tô Thấm đẩy cửa đi ra, thình lình nhìn thấy người đàn ông ngồi ở sofa, hô hấp của cô hơi chậm lại, hướng anh chào hỏi: “Ngài tổng thống, buồi sáng tốt lành.”
Hiên Viên Thần đóng tài liệu lại, nâng mắt nhìn cô mỉm cười: “Buồi sáng tốt lành.”
Tô Thắm bị dáng vẻ cùng ý cười của anh làm cho hơi giật mình.
Xem ra, hai người đều vô cùng ăn ý, đem chuyện tối qua xem như chưa từng phát sinh.
Lúc này, chuông cửa vang lên, Tô Thám thông qua mắt mèo nhìn một chút, là Lý Sâm, cô liền mở cửa.
“Chào trợ lý Lý.”
“Chào, bên ngoài tuyết rơi rồi.” Lý Sâm mỉm cười bước vào.
“Vâng.” Tô Thắm gật đầu.
“Hôm nay, ngài tổng thống sẽ đi tham quan một viện bảo tàng, 9 giờ xuất phát.
Tiểu Thắm, cháu đi cùng với ngài.”
“Vâng ạ!” Tô Thám gật đầu.
Lý Sâm đi đến trước mặt Hiên Viên Thần: “Thưa ngài tổng thống, chúng ta 9 giờ xuất phát, bữa sáng sẽ lập tức được đưa đến.
Hiên Viên Thần vuốt cằm, nói với Lý Sâm: “Đi chuẩn bị cho Tô Thắm một ít áo ấm, cô ấy không có áo chống lạnh.”
Tô Thắm đi tới, cô theo bản năng phản bác một câu: “Tôi có mang quần áo.”
Lý Sâm cười nói: “Được rồi, chú sẽ đi chuẩn bị, trước khi xuất phát sẽ tìm cho Tiêu Thâm áo khoác.”
Tô Thắm thấy Lý Sâm rời đi, cô ngồi vào đối diện Hiên Viên Thần: “Như vậy quá phiền phức, tôi không sao, dù sao đều là ngồi xe đi, không lạnh.”
“Không có phiền phức.” Hai chân thon dài của Hiên Viên Thần bắt chéo, ánh mắt thâm thúy nhìn cô: “Tối qua là tôi thất lễ.”
Sắc mặt Tô Thắm lập tức đỏ lên, anh vậy mà lại nhắc đền.
“Về sau, không có sự đồng ý của em, tôi sẽ không miễn cưỡng.
Em cũng không cần lo lắng tôi sẽ dựa vào thân phận mà bắt nạt em.”
Thân thể Tô Thắm căng thẳng, đối mặt với người đàn ông đột nhiên lại phân rõ phải trái, cô không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu cô đáp lại, đó không phải là đã chứng minh tất cả những gì anh làm trước đây đều là bắt nạt cô sao?
“Thưa ngài tổng thống, ở nơi đây, tôi chỉ hy vọng tôi cùng ngài duy trì mối quan hệ cấp trên và cấp dưới.
Đây là công việc của tôi.” Tô Thắm lý trí trả lời anh.
Hiên Viên Thàn chớp mắt: “Bình thường công việc tôi bận rộn, không có thời gian đề cập đến chuyện tình cảm nam nữ.
Có lẽ trong phương diện này tôi quá ít kinh nghiệm.”
Tô Thắm ngạc nhiên ngẩng đầu, anh nói như vậy làm gì?
Ánh mắt sâu thảm của Hiên Viên Thần khóa chặt trên gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Cho nên, cùng tôi yêu đương, hẳn là sẽ tương đối vất vả.”
Tô Thắm âm thầm nuốt một ngậm nước bọt, giống như đã nhận ra anh muốn bày tỏ cái gì, hai tay cô trên đầu gối nắm chặt một chút.
“Tô Thám, đợi chuyến viếng thăm này kết thúc, chúng ta liền chính thức tìm hiểu nhau đi!” Giọng nói Hiên Viên Thần trầm thấp mê người vang lên.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Thám đỏ bừng, ánh mắt lóe lên: “Ngài tổng thống…tôi… “Nếu em ghét bỏ tôi ở phương diện này không có kinh nghiệm, tôi có thể học, em cũng có thể dạy tôi làm thế nào để hòa hợp trong tình yêu.” Hiên Viên Thần vô cùng kiên nhẫn nói.
Mặt Tô Thắm vừa đỏ vừa nóng lên, so với sự bá đạo của anh, dáng vẻ nghiêm túc như vậy của anh vẫn khiến toàn thân cô như bị thiêu đốt, không biết nên ứng phó thế nào.
“Ngài tổng thống… chúng ta… không hợp.”
Tô Thắm căn môi, đem những điều muốn nói trong lòng nói ra.
“Chỗ nào không hợp?” Hiên Viên Thần hơi nhướng mày, đợi cô nói.
Tô Thắm cắn cắn đôi môi đỏ: “Chỗ nào cũng không hợp.”
“Nếu không thử, làm sao em biết không hợp?” Hiên Viên Thần mỉm cười hỏi.
Câu nói này, nếu là người nhạy cảm khẳng định sẽ hiều làm.
Mà Tô Thắm, vừa hay lại nghĩ nhiều, mặt cô liền đỏ bừng.
Hiên Viên Thần mỉm cười thưởng thức gương mặt đỏ bừng của cô, anh vô cùng chắc chắn nói: “Tôi cảm thấy chúng ta rất hợp.
Tô Thắm ngẩng đầu nhìn anh: “Ngài tổng thống, tôi có thể suy nghĩ không?”
“Đương nhiên, nhân dịp chuyến viếng thăm này của chúng ta, em có thể suy nghĩ thật kỹ.
Đợi sau khi trở về nước, em phải cho tôi một đáp án rõ ràng.” Trong giọng nói của Hiên Viên Thần mang theo khí tức bá đạo không thể cự tuyệt.
“Vậy tôi… có thể từ chối không?” Tô Thắm lại không sợ chết hỏi một câu..