Tô Thám ngắng đầu, nhìn ánh mắt mãnh liệt khắc chế cùng ân nhẫn của anh.
Cô biết, anh rất khó chịu, nhưng cô không có cách nào giúp anh.
Cô xoay người trở về phòng của mình.
Sáng sớm.
Tô Thắm bị đánh thức bởi ánh sáng ngoài cửa sổ, cô đột nhiên nhìn thấy vài bông tuyết nhỏ trong suốt đang bay bên ngoài, trong lòng cô vui vẻ, tuyết rơi rồi sao?
Cô mở rèm cửa sổ, bên ngoài đã là một màng tuyết mờ mịt, giống như trời đất sau một đêm đều biến thành màu trắng.
Tô Thắm hít sâu một ngụm khí lạnh, đàu óc m.
liền trở nên thanh tỉnh.
Cô nghĩ đến tôi qua Hiên Viên Thần còn đau đầu, cũng không biết anh nghỉ ngơi thế nào rồi.
Sáng sớm, Lý Sâm đã nhận được một lá thư xin thuyên chuyển công tác, mà vị trí người xin thuyên chuyền, viết tên Tô Thắm.
Lý Sâm không khỏi chắn kinh.
Nhìn đến đơn vị trong lá thư thuyên chuyển, ông lại sửng sốt vài giây, tổng hội từ thiện, cơ quan này nhìn có vẻ như là cơ quan thuộc phủ thông thống, nhưng người điều hành phía sau, vẫn luôn là đệ nhất phu nhân Trình Tuyết Lam.
Lúc này Tô Thắm được chuyền đến một vị trí trong tổng hội từ thiện này, trên cột ký tên còn thiếu chữ ký của ngài tổng thốngø chỉ § =8 cân anh ký vào, Tô Thâm liên chính thức được chuyền đi.
Lý Sâm nhìn lá thư xin thuyên chuyền công tác, ông thật không dám tưởng tượng, thời điểm đưa lá thư này đến trước mặt ngài tổng thống, anh sẽ có biểu tình gì.
Rốt cuộc là Tô Thắm muốn rời khỏi cương vị công tác, hay là có người âm thầm hành động?
Lá thư thuyên chuyển này có thể thuận lợi đến tay ông, vậy khẳng định không phải thao tác của người bình thường.
Phòng ăn.
Tô Thám im lặng dùng bữa sáng trước mặt.
Đối diện, Hiên Viên Thần tựa hồ vân gpòn chút di chứng say rượu tối qua, mày khiếm khẽ nhíu, vẻ mặt có chút vô cảm, thậm chí còn có chút nghiêm túc.
“Ngài tổng thống, ngài đã đỡ đau đầu chưa?” Tô Thắm ngắng đầu hỏi.
Hiên Viên Thần ngắng đầu, biểu tình nháy mắt nhu hòa trở lại: “Không sao rồi.”
“Nếu cần thiết, có thể gọi bác sĩ Vương Cạnh…”
“Anh không có yêu ớt như em nghĩ.” Hiên Viên Thần tao nhã ăn bữa sáng, phản bác cô.
Tô Thám choáng váng, đành phải nâng tách trà lên uống.
Sau bữa sáng, Hiên Viên Thần tia qoán quay về khu làm việc bên kia, Tô Ni ở phía sau đi theo anh.
Thân thể anh tinh tế cao ngất, từng bước chân còn mang theo khí tức chỉnh tè.
Đến khu vực văn phòng, Tô Thắm gật đầu với anh rồi quay lại văn phòng của cô.
Vừa đến nơi, điện thoại trên bàn làm việc đã reo lên, Tô Thắm ngắn ra, Hiên Viên Thần còn chưa về đến văn phòng, cho nên tuyệt đối không có khả năng là anh gọi đến.
Tô Thấm đưa tay nhận điện thoại: “Xin chào.”
“Tô tiêu thư, là tôi.
Có chút chuyện tôi nghĩ nên dặn đò cô trước.” Đầu dây bêng kia truyền đến giọng nói của Trình Tuyết “Phu nhân, xin ngài cứ nói!” Tô Thắm chuẩn bị tỉnh thần ứng phó.
“Tôi sẽ chuyển công tác của cô đến tổng hội từ thiện bên này.
Hiện tại quá trình đã hoàn tất, chỉ còn cần con trai tôi ký tên thôi.
Nếu nó gọi cô đến, hỏi cô vì sao muốn chuyển công tác, tôi hy vọng cô nói đây là do cô tự nguyện.”
Tô Thắm ngắng ra, thư thuyên chuyển công tác của cô đã đến văn phòng của Hiên Viên Thần rồi sao?
Tô Thắm khẽ thở dài: “Vâng, tôi sẽ làm như lời phu nhân nói.”
“Tô Thâm, cảm ơn cô.” Âm thanh củasình : Ti mm Tuyết Lam truyên đến.
“Đây là điều tôi nên làm.” Tô Thắm rũ mắt xuống, đáy mắt hiện lên một tầng sương mù mờ mịt.
“Được.” Điện thoại liền bị ngắt.
Tô Thắm hít sâu một hơi.
Tuy rằng quyết định này thật khó khăn, nhưng vì tương lai của anh, vì vị trí sau này của anh càng thêm hùng mạnh, không bị vây trong thế bị động cùng quản chế, cô không nên trở thành chướng ngại vật.
“Xin lỗi” Tô Thắm nhẹ nhàng mở miệng, nước mắt chảy dài trên hai má.
Lý Sâm ngồi trong văn phòng, G0 chồng tư liệu đã được chuẩn bị tốt, thn.
này đều sắp được đưa đến văn phòng của Hiên Viên Thần, chờ anh ký tên, mà vị trí thứ hai trong đó, chính là thư thuyên chuyển của Tô Thấm.
Lý Sâm suy nghĩ vài giây, xem ra chuyện này vẫn tùy thuộc vào ý kiến của riêng ngài tổng thống.
Ông ôm tư liệu lên, đi về hướng văn phòng tổng thống.
Tô Thám ngồi trước bàn, cô nhìn điện thoại, chờ bị người đàn ông đó triệu kiến.
Lý Sâm gõ cửa, đợi đến khi bên trong truyền đến sự chấp thuận của Hiên Viên Thần mới đây cửa đi vào.
Hiên Viêng thần 7 nhíu mày, như thể đang nhắm mắt dưỡng thần.
“Ngài tổng thống, ngài vẫn ổn chứ?”
“Không sao!” Hiên Viên Thần mở mắt, trong mắt khôi phục thần thái cơ trí quen thuộc.
Lý Sâm đặt tư liệu xuống, ông định rời đi nhưng vẫn quay đầu lại nói: “Thưa ngài, trong này có một lá thư thuyên chuyền, cần ngài ký tên.”
“Thư thuyên chuyển của ai?” Hiên Viên Thần liếc mắt trực tiếp hỏi.
“Là… của Tô Thắm.” Lý Sâm có chút do dự trả lời.
Ánh mắt Hiên Viên Thần lập tức cá ghút khẩn trương: “Cô ấy muốn chuyền đi đâu?”
“Tổng hội từ thiện.”
Nét mặt Hiên Viên Thần có chút thay đổi.
Người điều hành cao nhất của cơ quan này, anh biết rõ hơn bất cứ ai.
Cơ quan này, vẫn luôn do mẹ anh ở phía sau chặt chẽ điều hành, có thể nói, mọi quyết định trọng yếu, đều sẽ được thực hiện dựa trên ý kiến của mẹ anh.
“Tìm nó ra.” Hiên Viên Thần nhìn đóng tư liệu, ra lệnh cho Lý Sâm.
Lý Sâm lập tức lấy ra lá thư thuyên chuyển, đưa cho anh.
Động tác nhận tài liệu của Hiên Viên Thần, rõ ràng có cảm xúc.
Anh rất nhanh mở tài liệu ra, chỉ thấy mặt trâqgcủa m8.
lá thư bên trong viết rõ ràng hai chữ Tô Thám.
Hiên Viên Thần gần như không đọc thư thuyên chuyền, ngón tay anh lập tức nhấn nút gọi trên bàn.
Đầu dây bên kia, âm thanh trong veo của Tô Thám truyền đến: “Vâng, ngài tổng thống.”
“Qua đây một chuyền.” Giọng nói Hiên Viên Thần lộ mệnh lệnh.
“Vâng.” Tô Thắm trả lời rất bình tĩnh.
Trong lòng Lý Sâm lập tức căng thẳng, xem ra ông không thích hợp cứ đứng ngốc ở đây.
“Tôi về văn phòng xử lý tài liệu trưóeg Lý ..
Sâm nói xong, nhanh chóng đi ra cửa.
Vừa lúc gặp Tô Thám ở hành lang, Lý Sâm lập tức ngăn cô lại: “Tiêu Thắm, cháu muốn thuyên chuyển tại sao lại không nói trước với ngài tổng thống một câu?”
Tô Thắm đoán chắc bởi vì chuyện này, cô áy náy nói: “Chú Lý, cháu xin lỗi.”
Lý Sâm thở dài: “Người cháu nên xin lỗi không phải là chú, là ngài tổng thống.
Ngài ấy thoạt nhìn vô cùng chắn kinh, cũng vô cùng tức giận.
Lúc cháu đi vào, tốt nhất không nên lại làm ngài ấy giận.”
Tô Thắm gật đầu, lướt qua Lý Sâm, đi về hướng văn phòng của Hiên Viên Thần.
Lúc đưa tay gõ cửa, cô vẫn chần chờ mộbeiút.
mm Cô lau đi khóe mắt, đem nước mắt lau khô, chỉnh sửa lại trang phục, hít sâu một hơi, làm xong chuẩn bị, cô mới gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng nói người đàn ông bên trong trầm thấp, thuần hậu.
Tô Thắm đẩy cửa vào, chỉ trước bàn làm việc, ánh mắt Hiên Viên Thần từ lúc cô đầy cửa vào liền khí thế bức người gắt gao khóa chặt cô.
Tô Thấm rũ mắt, đi đến trước mặt anh, ngắng đầu bình tĩnh nhìn anh.
Hiên Viên Thần ném lá thư thuyên chuyển đến trước mặt cô: “Nói cho anh biết, đây là chuyện gì?”
Tô Thắm nhìn lá thư thuyên chuyêạ gkia, mm.
mím chặt đôi môi đỏ mọng, cầm lấy thư thuyên chuyển đưa cho anh: “Tôi hy vọng ngài tổng thống có thể ký tên.”
Sắc mặt Hiên Viên Thần phút chốc trầm xuống: “Cho anh một lý do, tại sao muốn đị?”.