“Có thể, chỉ cần em đồng ý, anh sẽ xử lý tất cả, phá bỏ mọi trở ngại, hẹn hò với em.
” Hiên Viên Thần đưa tay, dịu dàng lau đi nước mắt của cô: “Ngốc ạ, chuyện chưa từng thử, sao em biết chúng ta không thẻ?”
Đáy lòng Tô Thắm nóng bỏng, cô chưa từng cùng anh thẳng thắng nói chuyện với anh về vấn đề này, giờ phút này, cô nhận được sức mạnh truyền đến từ anh, nội tâm cô giằng xé mãnh liệt.
“Em có biết những ngày em không có đây, anh phải vượt qua thế nào không? Anh mắt hồn mắt vía, sống không bằng chết, nếu không phải trên vai anh có trách nhiệm nặng nè, khiến anh phải tỉnh táo, anh cũng đã điên cuồng rồi.
” Trong ánh mắt Hiên Viên Thần toát ra tia sáng của sự đau khổ, đó là chân tình mà anh biểu lộ.
Theo bản năng, Tô Thắm đưa tay ra, ngăn trước môi mỏng của anh, không cho anh nói gì nữa.
Hiên Viên Thần cầm lấy tay cô, cúi đầu hôn xuống: “Nếu đau lòng anh thì hãy quay lại bên anh.
”
Mấy tiếng trước đó, trước mắt Tô Thắm còn là con đường tương lai mênh mang không biết đích.
Mà bây giờ, đột nhiên biến thành một mối tơ vò, con đường đầy cây có gai, là một con đường chưa bao giờ cô dám hi vọng tới, bây giờ, cô lại có hi vọng được đi chung một con đường với anh.
“Em…” Đã quen từ chối anh, vào lúc này, cô lại không sao mở lời được.
Hiên Viên Thần cúi đầu xuống, phong bé miệng cô, chỉ sợ cô sẽ nói ra lời cự tuyệt, nếu đã như vậy, anh thà rằng cô không nói gì.
Đầu Tô Thắm một lần nữa trống rỗng, cô không biết mình còn có thể suy nghĩ gì, trừ đôi môi ôn nhu của người đàn ông nọ, cô ôm bả vai anh, lấy hành động nói cho anh biết, cô không cự tuyệt.
Nụ hôn này kéo dài một hồi lâu, Tô Thắm thở dốc, mà nhìn lại người đàn ông nọ, cũng như đang đè nén ưu tư.
Hiên Viên Thần chỉ hận không thể vào lúc này có được cô, nhưng anh lại đột nhiên cảm thấy không nỡ, để cô cứ như vậy trở thành người phụ nữ của anh, quá ấm ức cho cô.
“Ngày mai về nước với anh.
” Hiên Viên Thần ra lệnh bên tai cô.
Tô Thắm đỏ lừng mặt, vô cùng hốt hoảng.
“Em không được cự tuyệt.
” Hiên Viên Thần bá đạo lên tiếng, vô hình chung, khi ở trước mặt cô, anh luôn tỏ vẻ cường thế, cô mới ngoan ngoãn nghe lời.
Tô Thắm cười khổ bất lực, cô thở dài nói: “Được, em về cùng anh.
”
Anh ở lâu tại đây, cô cũng lo lắng khôn nguôi, cho nên cô trở về cũng vì lo nghĩ cho anh.
“Anh mệt rồi.
” Hiên Viên Thần mệt mỏi lên tiếng, những ngày qua, anh đều thức khuya, thần kinh căng thẳng, ngủ không đủ.
Giờ phút này, dưới ánh đèn, có thể thấy ánh mắt anh hằn tơ máu, Tô Thâm đau lòng nhìn anh: “Vậy đi ngủ thôi.
”
“Em ngủ cùng anh.
” Hiên Viên Thần cầm tay cô, đi về phía giường lón.
Tô Thắm đỏ mặt, yên lặng tới trước giường anh, Hiên Viên Thần chống tay nằm xuống, đồng thời cũng kéo cô xuống: “Ngủ cùng anh một lúc.
”
Tô Thắm cũng mệt mỏi vì những ngày đã qua, cô dính trên ngực anh, những mệt mỏi lại ùa về, cô nhắm mắt lại, đây có lẽ là ngày cô có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong những ngày qua, an tâm nhắm mắt xuống liền ngủ.
Hiên Viên Thần cũng như vậy, hai người ôm nhau ngủ.
Sáng sớm.
Chừng tám giờ, Ôn Dương ngạc nhiên lại kích động đi từ thang máy ra, bởi Tô Thắm đã đồng ý với cậu, 8h tối sẽ đi ăn tối cùng cậu.
Khi cậu tới hành lang phòng Tô Thắm, không khỏi bị thế trận ở hành lang dọa cho hết hồn, sáu vệ sĩ đứng như một bức tượng ở hai bên cửa phòng cô, trên người tản mát ra sự cảnh cáo mãnh liệt, làm Ôn Dương trợn tròn mắt.
“Các người… Các người đang làm gì? Các người làm gì chị Tô Thắm rồi?” Mặc dù Ôn Dương sợ thật, nhưng khi nghĩ đến an toàn của Tô Thắm, cậu vẫn vô cùng lo lắng.
“Không được phép tới gần, mời đi cho.
” Vệ sĩ lạnh lùng cảnh cáo.
“Các người làm gì chị Tô Thắm rồi?” Ôn Dương thở hồn hển hỏi, giống như Tô Thắm ở trong phòng đang bị hành hạ hay gì đó.
Nhưng Tô Thám lúc này trong phòng đã thu dọng xong hành lý, mặc dù được ngủ không nhiều, mới được 5 tiếng, nhưng chất lượng giấc ngủ của cả hai người đều rất tốt, nên tinh thần cũng khôi phục lên nhiều.
Hiên Viên Thần ở bên cạnh Tô Thắm, thỉnh thoảng lại giúp đỡ đôi chút.
Đúng lúc này, anh đột nhiên nhìn thấy trên giường có một chiếc quần nhỏ của Tô Thắm, anh cầm lên, cười hỏi: “Không cần cái này?”
Tô Thắm nhìn thấy, lập tức xấu hổ đỏ mặt, vội vàng giật khỏi tay anh, nhét lại vào vali hành lý.
Hiên Viên Thần nhìn dáng vẻ xấu hỗổ của cô, không khỏi vui vẻ.
“Thu dọn xong rồi, chúng ta đi thôi!” Tô Thắm nói với anh, ở lại đây thêm dù chỉ một lúc, cô cũng không muốn.
“Được! Đi thôi!” Hiên Viên Thần nói xong, đưa tay nhắc valy của cô lên, Tô Thắm ngắn ra, người đàn ông này hoàn toàn không muốn cô phải khổ cực.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến vài âm thanh, Tô Thám kinh ngạc mở cửa, đã thấy Ôn Dương bị một vệ sĩ bóp cổ, khống chế trên tường.
Aim “Xin dừng tay, đây là bạn tôi.
” Tô Thắm khiếp sợ lên tiếng.
Lúc này vệ sĩ mới buông Ôn Dương đã đỏ bừng mặt, ho khan không dứt xuống, cậu cực kỳ khó chịu, vừa rồi thiếu chút nữa đã mắt mạng rồi.
“Chị Tô Thám, chị không sao chứ! Chị thế nào rồi? Bọn họ có nặng tay với chị không?” Trong đầu cậu thầm nghĩ, bản thân còn bị dạy dỗ thành thế này, chị Tô Thắm chắc chắn cũng phải chịu khổ!
Cậu lo lắng nắm lấy tay cô, mà lúc này, bên cạnh vang lên một giọng nói lạnh lùng không vui: “Buông tay cô ấy ra.
”
Ôn Dương không nhìn thấy người đàn ông, nhưng âm thành uy nghiêm này dọa cậu vội buông tay.
Cậu ngắng đầu, đã thấy sau lưng Tô Thắm, một người đàn ông xách vali đi tới, người đó anh tuấn, khí khái tôn quý, mà còn, mặt mũi người này…
Ôn Dương tr mắt nghẹn họng, lộ ra biểu cảm kinh hãi.
Trời ạ! Ngài tổng thông… cậu không nhìn nhầm chứ! Sau lưng chị Tô Thắm lại là ngài tổng thống sao?
Tô Thắm nhìn Ôn Dương nhận ra Hiên Viên Thần, cô buồn cười an ủi: “Không phải sợ.
”
Ánh mắt Hiên Viên Thần không vui nheo lại, sao cô lại ở đây qua lại với một thằng nhóc.
“Ngài… ngài tỗng thống…” Ôn Dương lắp bắp nói.
Hiên Viên lãnh đạm đưa tay, kéo Tô Thắm tới bên người mình: “Chúng ta phải đi thôi.
”
Tô Thắm quay đầu nói với Ôn Dương: “Chị về nước đây, hẹn gặp lại!”
Ôn Dương thực sự không dám tin, Tô Thắm lại là người phụ nữ của ngài tổng thống, trời ạ! Cậu đã làm gì? Cậu lại đi thích bạn gái của ngài tổng thống?
Nhìn vệ sĩ rời đi dần, Ôn Dương cảm thấy đây là chuyện dũng cảm nhất đời này của cậu.
Tô Thắm cùng Hiên Viên Thần đi tới bãi đậu xe của sân bay, Lý Sâm nhanh chóng đi tới: “Ngài tổng thống, Tiểu Thám.
”
“Sắp xếp chuyến bay xong chưa?”
“Đã sắp xếp thỏa đáng, lập tức có thể cất cánh.
” Lý Sâm gật đầu.
Hành lý của Tô Thắm được vệ sĩ mang đi, Hiên Viên Thần liền dẫn cô về phía chiếc trực thăng, Tô Thắm có chút sợ hãi, chụp lấy bàn tay anh, Hiên Viên Thần quay đầu, cười trấn an: “Yên tâm, có anh ở đây, không sao đâu.
”
Tô Thắm đang khẩn trương, vì những lời này của anh mà lập tức thư giãn, đột nhiên cô phát hiện, khi đứng cùng người đàn ông này, cô có một loại dũng khí có thể đối địch lại với cả thế giới.
.