Lúc chạng vạng tối, Tô Thắm nhận được điện thoại của Hiên Viên Thần, cô nói với ba mẹ một tiếng rồi ra khỏi nhà.
Chỉ có Tô Hi biết cô đang đi hẹn hò, hơn nữa còn là hẹn hò với ngài tổng thống nha! Cô vui thay cho chị gái, mong rằng chị sẽ thực sự tìm được người bạn đời hạnh phúc của mình.
Đoàn xe của Hiên Viên Thần đậu rất xa dưới hàng cây bên cạnh cô, Tô Thắm nhìn thấy những vệ sĩ mặc thường phục đang nhìn quanh phía trước và sau xe.
Tô Thắm đi tới, vệ sĩ lập tức mở cửa cho cô, Tô Thắm ngồi vào trong, cô không mặc áo khoác dày cộp mà là áo gió màu xám, một đoạn đường ngắn ngủi như vậy, cũng khiến toàn thân rét run.
Vừa mở cửa vào trong cô đã mang theo cả một cỗ gió lạnh, người đàn ông bên cạnh vừa đóng cửa đã lập tức vươn tay ra để sưởi ấm cho cô.
Tô Thắm ngước mắt, đập vào ánh mắt trìu mến của người đàn ông, tim cô như đập loạn nhịp, khi gặp người đàn ông này trước cửa nhà cô có một cảm giác phấn khích khó tả.
“Sao mặc ít vậy?” Hiên Viên Thần trách cứ một câu.
“Không sao, em không lạnh.” Tô Thắm lắc đầu, Hiên Viên Thần cởi chiếc khăn vẫn quàng trên cổ ra choàng lên người cô.
Tô Thắm khẽ giật mình, nhìn xuống chiếc khăn quàng cổ màu tối, trực giác của một người phụ nữ cho cô biết, khăn quàng cổ này không phải của anh.
“Ai tặng vậy?” Tô Thắm cầm khăn quàng cổ, ánh mắt lộ ra tia dò hỏi.
“Một người phụ nữ tặng đấy.” Hiên Viên Thần cong môi cười một tiếng.
Tim Tô Thắm lập tức nhói đau, tặng khăn quàng cỗ như thé, là người phụ nữ như thế nào? Chẳng lẽ là Lâm tiểu thư tiểu thư kia?
Chịu đựng nội tâm khó chịu, nhưng cô không nói gì, chỉ cảm thấy chiếc khăn quàng quanh cổ không được thoải mái cho lắm.
“Em không muốn biết ai tặng sao?” Hiên Viên Thần mập mờ tiến lại gần cô.
Tô Thắm trừng mắt, anh sẽ chủ động nói cho cô biết sao?
“Chắc là hồng nhan tri kỉ của anh.” Tô Thắm suy đoán.
Hiên Viên Thần cũng không muốn chọc cô nữa, anh cười nói: “Mẹ anh.”
Tô Thám lập tức có một loại cảm giác ảo não, người đàn ông này rõ ràng cố tình trêu đùa cô khiến cô ghen tị, sau đó anh lại nói ra câu trả lời khiến cô xấu hổ.
“Anh…” Tô Thắm hờn dỗi nguýt anh một cái.
Hiên Viên Thần cười cười, duỗi tay ôm lấy cô: “Trên đời này, Ễ ngoại trừ mẹ thì em là người thân cận nhất của anh, đừng dôi „ nữa.
“Anh cố ý.”
“Anh muốn nhìn thấy bộ dạng lúc ghen của em.” Hiên Viên Thần cười lên.
Tô Thắm cắn môi, không thèm đề ý đến anh nữa.
Hiên Viên Thần xích người lại gần, hôn lên mái tóc cô: “Giận thật à?”
“Không giận.” Trong giọng nói của Tô Thắm vẫn còn chút khó chịu.
Hiên Viên Thần lại ôm cô, dụ dỗ nói: “Được rồi mà, là lỗi của anh.”
Giọng nói của Tô Thắm lập tức nhẹ nhàng ngắt lời anh: “Không trách anh!”
Nói xong, cô an tâm nép vào lòng anh.
Trái tim của Hiên Viên Thần cũng trở nên mềm mại, mỉm cười và hôn lên tóc cô lần nữa, cô gái này rất biết thương cảm và hiểu anh, đồng thời cũng chiếm được tất cả tắm chân tình của anh.
Vào đến nhà hàng, một không gian rất bí mật, các món ăn cũng rất ngon, sánh ngang với một bữa ăn năm sao.
Trong bữa ăn, cả hai đều không nói nhiều, đôi khi chỉ cần một cái nhìn cũng đủ thể hiện điều họ muốn thổ lộ.
5 Hiên Viên Thần cẩn thận chăm sóc cho cô, gắp thức ăn cho cô, rót nước cho cô.
Tô Thắm hoàn toàn có thể cảm nhận được cả tắm chân tình của anh đều đặt trên người cô.
“Ngay mai anh sẽ về nhà một chuyến, chủ động nói chuyện của em với mẹ.
Em không cần phải lo lắng, chuyện này anh sẽ giải quyết.
Em cứ yên tâm chờ kết quả.
Gia đình chắc chắn sẽ chấp nhận em thôi.” Trong giọng nói của Hiên Viên Thần mang đầy năng lực, tràn đầy làm cho người nghe cực kỳ an tâm.
Cứ như thể, chỉ cần là lời anh nói ra sẽ nhất định làm được, nhất định sẽ không làm cô thất vọng.
Tô Thắm gật đầu, trong ánh mắt chứa đựng ý cười và một tia mong đợi.
Có lời này của anh, cô đủ an tâm rồi.
Trong một gian phòng ở phủ Tướng quân, Lâm Băng Nguyệt sau nhiều lần hỏi thăm nghe ngóng, cuối cùng cô cũng nghe được một thông tin, mà còn thông tin này không khó để lấy được.
Toàn bộ nhân viên trong toà nhà tổng thống đều biết, trong phủ có một người con gái có mối quan hệ mập mờ với tổng thống.
Danh tính, thông tin và gia cảnh của người phụ nữ này đã bị cô nắm trong tay.
“Tô Thắm, hai mươi tám tuổi, một gia đình chính trị bình thường.” Sau khi đọc tin này, trong mắt Lâm Băng Nguyệt hiện lên một tia giễu cọt.
Sau khi biết được tất cả những chuyện này, Tô Thắm trong lòng cô là loại phụ nữ tham cầu hư vinh, quyền lực.
Lợi dụng thân phận trợ lý mập mờ với tổng thống, tham vọng của cô ta thật sự đủ lớn.
“Chính là cô ta sao? Người mà anh Hiên Viên nói thích, là cô ta sao?” Lâm Băng Nguyệt vào bức ảnh, đó là ảnh chụp chứng minh thư, chỉ có một tắm hình hai inch, nhưng người phụ nữ trong bức ảnh có đường nét thanh tú, tóc dài như gắm, đẹp mê hoặc lòng người.
Lâm Băng Nguyệt nhìn thoáng qua gương mặt này, cô không khỏi ngẳng đầu nhìn gương trên bàn trang điểm, cẩn thận nhìn mặt mình trong gương, cô nhất định không thể tệ hơn cô ta.
Huống hồ gì, cô còn có một bối cảnh hùng hậu, có vẻ như chỉ cần cô đẩy lùi người phụ nữ này, cô vẫn sẽ còn cơ hội để ở bên cạnh Hiên Viên Thần.
Nhưng mà cô nghĩ, sẽ không nói với ai về ý tưởng này, kể cả gia đình cô, cô chỉ muốn âm thầm tìm Tô Thắm.
Phân tích lợi hại, để cô ta biết khó mà lui, không chiếm lấy vị trí đệ nhất phu nhân là được.
Chuyện này, Lâm Băng Nguyệt hoàn toàn tự tin có thể thuyết phục được.
Bởi vì, vị trí đệ nhất phu nhân kia không phải ai cũng có thể ngồi được.
Dù có cố ngồi lên cũng thành trò cười thiên hạ mà thôi.
Một trợ lý không từ thủ đoạn để đạt được danh vọng cũng sẽ làm cho danh dự của Hiên Viên Thần bị ảnh hưởng.
Lâm Băng Nguyệt chỉ hy vọng Tô Thắm là một người biết lấy đại cục làm trọng, nếu cô ta vẫn cố gắng trèo cao thì cô nhất định sẽ dùng biện pháp khác để đối phó với cô ta.
Chín rưỡi tối, đoàn xe của Hiên Viên Thần đã trở về trước cửa nhà Tô Thắm.
Toàn bộ đoàn xe đã tắt đèn, dưới bóng cây dường như im lặng.
Hiên Viên Thần có chút bát đắc dĩ, vào lúc này, anh thực sự muốn có cô cả đêm, không muốn cô rời đi.
“Vậy ngày mai còn có thể gặp mặt sao?” Hiên Vien Thần hỏi.
“Nếu như anh bận…”
“Bận nữa anh cũng muốn gặp, buổi chiều anh rảnh, sẽ nghỉ ngơi trong toà nhà tổng thống.
Đến lúc đó Lý Sâm sẽ đến đón em.” Hiên Viên Thần cảm thấy nếu một ngày không gặp cô, anh sẽ đặc biệt nhớ cô.
Trong lòng Tô Thắm ngọt ngào, cô gật đầu, “Được rồi! Miễn là không ảnh hưởng đến công việc của anh.”.