Tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng trong lòng cô cũng đã nghĩ tới rất nhiều lần bộ dáng của tiểu thư Lâm gia.
Lâm Băng Nguyệt trước mặt thật giống như trong tưởng tượng, cao quý bên trong còn bên ngoài toát lên một cảm giác bức bách khó tả.
“Chào cô, xin hỏi Lâm tiểu thư đến tìm tôi có chuyện gì sao?”
Tô Thắm lễ phép mỉm cười hỏi.
“Tôi muốn nói chuyện với cô.
Nói ở đây thật bắt tiện.
Có quán cà phê cao cấp nào gần đây không? Chúng ta đến đó ngồi một chút.” Lâm Băng Nguyệt nói với cô, mặc dù cô ta đang mời, nhưng với giọng điệu của cô ta, có thể thấy cũng không quá tôn trọng.
Tô Thắm cũng muốn nghe, Lâm tiểu thư này muốn cùng cô nói chuyện gì, cho dù là nói chuyện gì đi chăng nữa, hiện tại cô đã quyết tâm, không sợ cái gì cả.
“Cách đó không xa có một quán cà phê, không gian rất yên tĩnh.” Tô Thắm nói với cô ta.
“Vậy cô dẫn đường đi.” Lâm Băng Nguyệt chỉ vào xe của mình: “Lấy xe của tôi đi.”
Tô Thắm gật đầu, Lâm Băng Nguyệt nhìn cô có chút kinh ngạc, cô ta cho rằng Tô Thắm toàn thân phải là một người phụ nữ tự tin, nhưng mà người phụ nữ trước mặt lại cảm thấy cô rất yên tĩnh và dịu dàng.
Nhưng mà, Lâm Băng Nguyệt cũng không tin vẻ bề ngoài này của cô, cô ta nghĩ, Tô Thắm cố ý làm ra bộ dạng gian dối như ì thế này trước mặt cô ta thôi.
Nữ trợ lý dám câu dẫn tổng thống lá gan nhất định không nhỏ, rất có bản lĩnh là đằng khác.
Tô Thám cầm điện thoại di động ra, cô gọi cho mẹ cô nói ngồi gần đó với bạn cô.
Lâm Băng Nguyệt đi theo địa chỉ cô đưa, lái xe đến một quán cà phê cà phê cách đó không xa.
Lâm Băng Nguyệt vốn tưởng rằng quán cà phê Tô Thắm nói là loại cao cấp, nhưng khi nhìn thấy chỉ là một quán cà phê bình thường, vẻ mặt cô ta lập tức lộ ra vẻ chán ghét, lúc này quán cà phê cũng không có nhiều người.
Tô Thắm cùng cô tìm một chỗ bên cửa sổ, Lâm Băng Nguyệt nhíu mày, vẫn không quên nói: “Loại quán cà phê gì vậy, sẽ không đưa cho chúng ta loại cà phê hòa tan đấy chứ?”
“Cà phê ở đây không tệ, tất nhiên không phải loại hòa tan rồi.”
Tô Thắm giải thích.
“Có lẽ hai chúng ta có tầm nhìn khác nhau.
Quán cà phê kiểu này nếu là bình thường tôi sẽ không vào, tôi sợ uống đồ dởm.”
Tô Thắm nhìn cảm giác ưu việt của Lâm Băng Nguyệt, cô mím môi cười, nhưng không trả lời.
Sau khi gọi cà phê, Lâm Băng Nguyệt dò xét nhìn chằm chằm Tô Thắm.
Tô Thắm cũng nghênh đón ánh mắt đó: “Lâm tiểu thư sao đột nhiên lại tìm tôi?”
“Cô không biết tôi, nhưng tôi thường nghe thấy tên của cô.
Cô có biết tôi đã nghe thấy tên cô ở đâu không?” Lâm Băng Nguyệt lười biếng dựa vào lưng ghế, nhướng mày nhìn cô.
Tô Thắm lắc đầu.
“Tôi có mấy chị em làm việc trong toà nhà tổng thống.
Bọn họ trước mặt đều nhắc tới cô.
Nghe nói cô từng là trợ lý trong toà nhà tổng thống.”
“Đúng, tôi đang làm, bây giờ đang nghĩ phép.” Tô Thắm gật gật đầu.
Lâm Băng Nguyệt đột nhiên cảm thấy nói chuyện giả dối như vậy thật nhàm chán, từ nhỏ tính tình cô ta đã luôn thẳng thắng, đột nhiên đến gần Tô Thắm nói: “Tôi nghe nói cô vì muốn tiếp cận tổng thống, không từ thủ đoạn câu dẫn anh ấy?”
Tô Thắm cũng đoán được ý đồ của cô ta, nhưng cô vẫn không chấp nhận được những lời cô ta hình dung về mình.
Cô còn chưa đáp lời, Lâm Băng Nguyệt lạnh lùng nở nụ cười: “Tô tiểu thư, làm người! Tốt hơn hết là tự ý thức một chút.
Gia cảnh như cô có thể làm việc ở trong toà nhà tổng thống cũng phần nhiều là nhờ đi cửa sau.
Cô ngàn vạn lần đừng làm ảnh hưởng đến tiền đồ.”
“Lâm tiêu thư, tôi hoàn toàn không hiểu cô muốn bày tỏ điều gì?” Tô Thắm bình tĩnh đáp.
*Ý của tôi rất đơn giản, để cho cô đừng vọng tưởng lấy một số thứ không thuộc về mình, bao gồm cả đàn ông, Hiên Viên Thần có thân phận gì, tôi hy vọng cô biết rõ.” Lâm Băng Nguyệt nhìn cô vẫn còn cố gắng ăn xôi trong lòng cảm tháy rất khó chịu.
“Này Lâm tiểu thư, cô lấy thân phận gì đến đây khuyên bảo tôi vậy?” Tô Thắm hơi ngẳng đầu lên, trong mắt hiện lên một nụ cười lịch sự.
Lâm Băng Nguyệt khẽ giật mình, sau đó cô ta cười lạnh một tiếng: “Có lẽ cô không biết thân phận của tôi.
Tôi sinh ra trong một gia đình quân nhân và chính trị, bối cảnh nhà tôi lớn cỡ nào e rằng có nói cô cũng không hình dung được! Nếu đất nước muốn bầu tổng thống, gia đình tôi nắm trong tay không ít phiếu bầu.”
Tô Thám thấy cô khoe gia thế nhiều như vậy, cô không khỏi kinh ngạc: “Thì ra là đại tiểu thư Lâm gia.”
Lâm Băng Nguyệt vẫn cảm thấy cô không hề để mình vào trong mắt, nên không khỏi nghiêng người về phía cô nói: “Tô Thắm, tôi muốn cô rời xa Hiên Viên Thần càng xa càng tốt, nếu không ba cô sẽ nghỉ hưu ngay lập tức, mọi chuyện không dễ dàng như vậy đâu.”
Tô Thấm lông mày nhíu chặt: “Lâm tiểu thư, cô đang uy hiếp tôi?”
Qua cuộc trò chuyện này với Lâm Băng Nguyệt, Tô Thắm mới phát hiện, rằng trước đây cô đã tưởng tượng cô ta quá đẹp, cho rằng cô ta thực sự là người phụ nữ thích hợp nhất với Hiên Viên Thần.
Nhưng mà, bây giờ cô mới ý thức được, Lâm Băng Nguyệt chỉ hợp về phương diện thân phận, còn tính cách rất khó kết luận được.
“Cô có thể nghĩ như vậy.” Lâm Băng Nguyệt mỉm cười nhìn cô.
“Lâm tiểu thư, cô làm tôi thất vọng quá nhiều.
Trước khi gặp cô, tôi đã nghe tên cô và biết rằng cô xem mắt với tổng thống.”
ì “Cô… sao cô biết.” Lâm Băng Nguyệt hơi nheo mắt ngạc nhiên hỏi.
Tô Thắm bình tĩnh nói: “Vì tôi có kết giao với tổng thống, chứ không phải là câu dẫn anh ấy như cô nói.”
“Không phải câu dẫn, không phải là yêu đương mà không đến được với nhau đó chứ?” Lâm Băng Nguyệt nhìn cô giễu cọt.
“Đúng vậy, chúng tôi yêu đương rất bình thường.” Tô Thắm bình tĩnh trả lời, giọng điệu có chút tự tin.
Lâm Băng Nguyệt đột nhiên bật cười, nụ cười của cô ta đầy ẩn Ý “Tô tiểu thư, cô đào đâu ra tự tin tổng thống sẽ yêu đương cùng cô vậy.”
“Tôi không nhất thiết phải chứng minh với cô làm gì.
Tóm lại, Lâm tiểu thư đến tìm tôi cũng vô ích.” Tô Thắm nói xong đứng lên: “Mẹ có thể đang lo lắng cho tôi, tôi xin phép về trước đây.”
Phía sau, Lâm Băng Nguyệt lập tức nghiền răng đứng lên, gọi tên cô: “Nè Tô Thám, cứ coi như anh ấy thích cô, cô cho rằng người nhà của anh ấy sẽ tiếp nhận cô sao? Một gia đình như anh ấy, sự tồn tại của cô chỉ làm họ xấu hỗ thôi.
“
Tô Thắm khựng lại, tối hôm qua cô không nhận được cuộc gọi của Hiên Viên Thần.
Anh nói tối hôm qua sẽ về nhà đối mặt với gia đình, không phải cô chưa từng nghĩ tới, có phải cô bị cự tuyệt không?
Bây giờ, lời Lâm Băng Nguyệt quả thực giống như một chậu nước lạnh dội xuống.
Lâm Băng Nguyệt đi tới, đứng trước mặt cô: “Chỉ cần người nhà của anh ấy không chấp nhận, cô chỉ có thể là một kẻ không danh không phận thôi.
Còn tôi sẽ trở thành vợ cả, đến lúc đó nếu cô lại quấy rầy tôi sẽ không tha cho cô đâu.”.