Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


“Tiểu Thắm, nễ mặt tình cảm trước kia, chỉ cần em nói một vài câu dễ nghe trước mặt ngài tổng thống, lời của em nói chắc chắn ngài ấy sẽ nghe.

Anh biết ngài ấy yêu em, em là bạn gái của ngài ấy, mỗi một lời, mỗi một câu của em đều rất có giá trị.
Anh xin em giúp anh được không?” Thời gian này Đoạn Tử Hiên khổ sở van nài cô, bây giờ anh ta muốn trở lại vị trí ban đầu chỉ có Tô Thắm mới giúp được mà thôi.
Tô Thắm bình tĩnh nhìn Đoạn Tử Hiên, bây giờ trong lòng cô người đàn ông này xa lạ còn hơn người dưng.
“Tôi thực sự không giúp được gì cho anh, cầu xin người khác không bằng cầu chính bản thân mình.

Anh hãy làm lại từ đầu đi.” Tô Thắm xoay người muốn đi về nhà.
“Không, anh không còn thời gian nữa.

Anh đã gần ba mươi tuổi rồi, anh không có can đảm để bắt đầu lại từ đầu.

Tô Thắm, chỉ một câu nói mà em cũng không chịu giúp anh sao?” Ánh mắt Đoạn Tử Hiên lóe lên oán hận.
Tô Thắm nhớ tới Hiên Viên Thần đã nói về việc điều động công việc của Đoạn Tử Hiên.

Cũng không phải là vì anh ghét anh ta, mà vốn dĩ Đoạn Tử Hiên làm việc sơ sảy, cho nên lần điều động này là sự sắp xếp vô cùng hợp lý.
“Sau này, những chuyện kiểu này đừng đến cầu xin tôi.

Vô ích thôi, tôi sẽ không giúp anh.” Tô Thám từ chối rất rõ ràng.
“Tô Thắm, em nhẫn tâm quá.

Anh vốn nghĩ với tình cảm trước đây của chúng ta, ít nhất có thể khiến em giúp anh nói mấy câu dễ nghe với ngài tổng thống.

Nhưng không ngờ em lại chẳng giúp anh chuyện gì cả, em đúng là khiến anh thất vọng.” Đoạn Tử Hiên lập tức muốn dùng tình cảm cũ để uy hiếp cô.
Tô Thám giễu cọt: “Người vẫn luôn thất vọng chính là tôi, đã từ lâu giữa chúng ta đã không còn bắt kỳ quan hệ nào rồi.”
Tô Thắm nói xong thì đây cửa đi vào, sau đó đóng “ầm” của lại.
Đoạn Tử Hiên đứng bên ngoài siết chặt nắm đấm, trong lòng tức giận phừng phừng.

Lần này anh ta đến tìm Tô Thắm, vốn là ôm hy vọng mà đến nhưng bây giờ hy vọng càng nhiều thất vọng càng cao.

Tô Thắm không chịu giúp anh ta.
Đoạn Tử Hiên chưa bao giờ nghĩ rằng vì muốn đi lên con đường vinh hoa phú quý mà anh ta từ bỏ một người phụ nữ, đồng thời cũng vì người phụ nữ này mà trong chớp mắt anh ta té ngã về chỗ cũ.

Chẳng lẽ đây là ông trời muốn trừng phạt anh ta sao?
Không, anh ta không tin đây là số mạng của anh ta.
Đoạn Tử Hiên nghiền răng nói: “Tô Thắm, em quá nhẫn tâm!”
Nhưng vào lúc này anh ta đã biết dù thế nào đi nữa Tô Thám cũng không giúp anh ta, cho nên anh ta chỉ đành tức giận rời đi.
Khi Tô Thắm trở về nhà, Lý Thiến có hỏi cô người kia là ai, Tô Thắm trả lời thẳng nói anh ta chỉ là đồng nghiệp quen biết trước đây, không có quan hệ gì.
Khi Lâm Băng Nguyệt trở về nhà, nghĩ đến Tô Thám không biết thời thế, cô ta vô cùng buồn bực.

Cô ta vốn nghĩ có thể hù dọa khiến Tô Thắm sợ hãi bỏ đi nhưng không ngờ lại thất bại.
Lâm Băng Nguyệt vừa vào phòng khách đã bị ông nội của cô ta gọi vào phòng làm việc.

Lâm Băng Nguyệt vừa pha trà cho ông nội, vừa sa sầằm mặt, vô cùng không vui.
“Sao thế? Ai chọc giận cháu vậy?” Lâm lão tướng quân kinh ngạc hỏi.
“Ông nội, ông cho rằng cháu gái của ông thực sự khó coi vậy sao? Thậm chí cháu còn không bằng một người phụ nữ kém cháu về mọi mặt nữa.”
“Ý của cháu là sao? Ai dám khinh thường cháu?” Lâm lão tướng quân nghe xong lời này liền tức giận.

Ai dám khinh thường cháu ông ta chứ?
“Thì là có một người phụ nữ cực kỳ không biết xấu hỗ.

Cô ta chính là trợ lý của Viên Hiên Thần.

Khi nhậm chức, cô ta đã dùng rất nhiều cách để âm thầm quyến rũ anh ấy, bây giờ anh anh ấy lại vì người trợ lý này mà lạnh nhạt với cháu, từ chối cháu.” Lâm Băng Nguyệt chỉ đành báo cáo với ông nội.
Lâm lão tướng quân cau mày: “Có chuyện như vậy nữa sao?”
“Còn không phải sao? Bây giò tất cả viên chức của toà nhà tông thống đều biết chuyện lùm xùm của Hiên Viên Thần và cô ta rồi.” Lâm Băng Nguyệt nghiền răng nghiền lợi nói.
“Rốt cuộc ngài tổng thống vẫn là trẻ tuổi xốc nổi! Vậy mà lại làm ra những những tin đồn như thế.” Lâm lão tướng quân thở dài một hơi.
“Ông nội, cháu phải làm sao bây giờ? Cháu rất thích Hiên Viên Thần, cháu cũng muốn làm đệ nhất phu nhân nữa.

Nhưng bây giờ có sự tồn tại của người phụ nữ kia, thì cháu đã không còn cơ hội nữa rồi.” Lâm Băng Nguyệt cắn môi than thở.
“Được rồi, đừng nóng vội, việc này không thể gấp, ngài tổng thống có sự lựa chọn của riêng mình.”
“Ông nội, ông có cách nào ép anh ấy không lấy cháu không?
Bây giờ không phải đang bàn đến chuyện bầu cử phó tổng thống sao? Ông và ba con đều có thể bỏ phiếu, đến lúc đó ông với ba cứ bỏ phiếu là được!” Lâm Băng Nguyệt hừ lạnh nói.
Sắc mặt của Lâm lão tướng quân lập tức thay đổi, nghiêm nghị nhìn chằm chằm cô ta nói: “Cháu thì biết cái gì? Chẳng lẽ vì loại chuyện này mà ông xen vào chuyện đất nước sao?”
Lâm Băng Nguyệt co người lại trước vẻ mặt giận dữ của ông nội, cô ta chớp mắt, oan ức nói: “Ông không muốn giúp cháu sao?”
“Mấy chuyện tình cảm cứ cố gắng hết sức là được.

Cho dù cháu không thể gả cho Hiên Viên Thần nhưng với thân phận của cháu thì tuyệt đối cũng không thể gả cho người kém cỏi được.” Lâm lão tướng quân là một người rất hiểu chuyện, ông rất trung thành yêu nước.
Lâm Băng Nguyệt hơi híp mắt, biết được thái độ của ông nội, cô ta lập tức thất vọng cúi đầu.

Lần này, cô ta đúng là hết hy vọng rồi, ngay cả ông nội cũng không ủng hộ cô ta thì còn ai có thể giúp đỡ cô ta được đây? Lâm Băng Nguyệt cắn môi.

Lẽ nào cứ để cô ta trơ mắt nhìn Tô Thắm ngồi lên vị trí đệ nhất phu nhân sao?
Lần này cô ta tới tìm Tô Thắm, còn uy hiếp cô, nếu vậy không phải Tô Thám sẽ ghi hận trong lòng sao? Đợi đến khi Tô Thắm trở thành đệ nhất phu nhân, chắc chắn cô sẽ chế nhạo cô ta đến chết mắt.
Đi từ phòng của ông nội ra, Lâm Băng Nguyệt về thẳng phòng mình.

Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này vẫn còn hy vọng, đúng rồi cô ta phải gọi điện thoại cho Trình Tuyết Lam.
Bà nhất định sẽ giúp cô ta nghĩ cách.

Không phải bà thích cô ta lắm sao? Lâm Băng Nguyệt vẫn rất tự tin, bởi vì cô ta đã hao hết tâm cơ, giả vờ ngoan ngoãn, trở thành mộ cô gái hiểu chuyện, ham học hỏi trước mặt Trình Tuyết Lam.
Bà rất thích cô ta, Lâm Băng Nguyệt nghĩ chắc vậy nên nhanh chóng cầm điện thoại di động và bắm gọi cho Trình Tuyết Lam.
“A lô, là Băng Nguyệt à?” Giọng nói dịu dàng của Trình Tuyết Lam vang lên.
“Dì Lam ạ, dì có thời gian không ạ? Cháu có chuyện muốn tìm dì tâm sự.” Lâm Băng Nguyệt lễ phép hỏi.
“Gần đây có lẽ dì không có nhiều thời gian.

Trời lạnh dì không tiện đi ra ngoài, hơn nữa dì còn bị thấp khớp chân nên không chịu được lạnh.

Qua tết chúng ta hẹn sau nhé.”
Lâm Băng Nguyệt nghe vậy không khỏi cuống lên: “Dì Lam, con muốn hẹn thời gian đi cùng với anh Hiên Viên về nhà thăm mọi người.”
“ÒI Băng Nguyệt à, chuyện này con phải thương lượng với con trai của dì trước.

Hôm qua nó mới về nhà, nói rằng khoảng thời gian này nó rất bận, không biết lúc nào mới có thể về nhà được.”
“Dì Lam… nhưng mà…”
“Băng Nguyệt, cháu là một cô gái tốt, cháu có năng lực lại xuất sắc như vậy, chắc chắn sẽ không thiếu những người có tài theo đuổi cháu, dì Lam tin tưởng cháu sẽ gặp được hạnh phúc của mình.”
“Dì Lam, dì có ý gì ạ?” Lâm Băng nguyệt cuống lên.
“Tối qua, con trai dì về nhà, nó nói nó có người thương rồi.
Trước đó dì mai mối cho hai đứa, vì cho rằng hai đứa sẽ có kết quả nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được.

Là dì sai trước, Băng Nguyệt, dì Lam xin lỗi cháu.”
Lâm Băng Nguyệt nhất định phải giữ được vẻ rộng lượng của mình, cô ta không thể làm gì khác hơn là mỉm cười nói: “Dì Lam, không sao ạ.”
“Được, vậy qua năm có thời gian chúng ta hẹn gặp mặt!”
“Dạ được!” Cúp điện thoại xong, Lâm Băng Nguyệt ngã vật xuống giường, cảm thấy cả trái tim lạnh lẽo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui