Hôm nay Tô Thắm trải qua chuyện Lâm Băng Nguyệt tìm tới của, tiếp đó là Đoạn Tử Hiên lại chạy tới nhà nên cảm thấy hơi mệt.
Sau khi ăn tối xong, cô nằm trong phòng nói chuyện phiếm với Tô Hi.
Tô Hi đang xem sách dành cho thai phụ.
Bên cạnh còn để thêm mấy quyển nữa.
Những thứ này đều là những chương trình học mà Tô Hi phải học bù gấp.
Lúc cô đặt sách, Ôn Lệ Thâm bảo cô đặt hai bộ, bây giờ ở nhà vẫn còn một bộ cho anh xem.
Tô Thắm nhìn điện thoại di động một hồi, cảm thấy hơi nhàm chán nên cô tiện tay cầm một quyển sách thai giáo cho bà bầu lên xem.
“Chị, sao chị lại quan tâm đến mấy thứ này? Chắc là chị cũng muốn có con rồi!” Tô Hi thừa cơ hội trêu chọc chị.
Tô Thắm mỉm cười liếc mắt với cô: “Nào có chuyện nhanh như vậy chứ?”
“Chưa chắc đâu! Bên toà nhà tổng thống cũng đã chấp nhận chị rồi, chẳng mấy chốc sẽ cử hành hôn lễ thôi.
Chị, đến giờ mà em cũng không dám tin, sau này chị sẽ là tổng thống phu nhân đấy.
Chính là đệ nhất phu nhất của đất nước này.” Tô Hi kinh ngạc nói, sau đó còn hơi phù phiếm nói: “Từ nay về sau không ai có thể bắt nạt được em rồi, chị gái của em là tổng thống phu nhân mài”
“Em đừng lắm lời.
Bây giờ có Lệ Thâm ở đây, ai dám bắt nạt em chứ?” Tô Thắm cười trêu ghẹo Tô Hi.
Tô Hi nghe vậy, đôi môi đỏ rực lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Đúng, có anh ấy ở đây, bây giờ em rất hạnh phúc.
Hoàn toàn không bị oan ức chút nào.
Trước đây, em muốn tranh giành tài nguyên thì phải chạy tới đoàn làm phim tự đề cử mình.
Bây giờ thì tất cả kịch bản đều để ở chỗ em cho em lựa chọn.
Chỉ là bây giờ em phải giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, không thể nhận phim nữa rồi, thật sự có lỗi với fans của em.”
“Đợi sau khi sinh con xong, sau này em sẽ rảnh rỗi, lúc đó em muốn đi đóng phim cũng được mà.” Tô Thắm cười nói, sau đó bĩu môi nghĩ: “Chị cảm thấy phụ nữ cho dù đã gả cho một người chồng vô cùng ưu tú thì cũng nên có sự nghiệp của riêng mình.
Bởi vì người phụ nữ độc lập về nội tâm mới càng mạnh me.
“Chị, chị nói đúng, em cũng nghĩ vậy, em sẽ không bao giờ trở thành một bà nội trợ sống xa cách với xã hội này.
Em sẽ là một bà mẹ nóng bỏng.” Sau khi Tô Hi tưởng tượng đến chuyện sau này bên cạnh sẽ có thêm một anh chàng cực ngầu, cảm giác đó thật tuyệt.
Tô Thắm mỉm cười nhìn cô: “Em yên tâm, em chắc chắn sẽ trở thành người phụ nữ như em mong muốn.”
“Chị, chị cũng vậy.
Từ nhỏ em đã luôn ngưỡng mộ chị, vì chị luôn biết mình muốn gì.” Tô Hi khen ngợi chị mình nói.
Tô Thắm lắc đầu cười, gần đây cô sống rất mơ hồ, may mà mọi việc đều đã sáng tỏ.
Lúc này, điện thoại di động của Tô Thắm vang lên, tim cô bỗng đập rộn ràng, là Hiên Viên Thần gọi tới.
Tô Hi rất thức thời, cô bước xuống giường nói: “Chị, chị nói chuyện với ngài tổng thống đi, em về phòng trước đây.”
Tô Hi nói xong liền đi đẩy cửa đi ra ngoài, không quấy rầy Tô Thắm thủ thỉ với ngài tổng thống nữa.
Tô Thắm mỉm cười giơ tay lên nhân nút nghe: “A lô.”
“Em đang làm gì vậy?” Đầu bên kia truyền tới giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
“Ở trên giường đọc sách.” Tô Thắm cúi đầu nhìn quyển sách đang cầm trên tay, buột miệng nói.
“Xem sách gì?” Người đàn ông tò mò hỏi.
Tô Thầm lật đến bìa sách, cô đọc lên: “Cẩm nang mang thai.”
Cô đọc xong thì hơi hối hận, tại sao phải nói cho anh biết cô đang đọc loại sách này chứ?
Quả nhiên, người đàn ông bên kia thích thú mỉm cười, vô cùng vui vẻ hỏi: “ÒI Tại sao em lại xem loại sách này? Là muốn chuẩn bị có con với anh sao?”
Tô Thắm rất hối hận, cô thật sự không nên nói ra, hai má hơi nóng lên: “Không phải vậy, vừa rồi em gái em ở đây còn để mấy quyển sách đó ở đây nữa cho nên em tiện tay cầm lên đọc thôi.”
Hiên Viên Thần nghe cô giải thích, tâm trạng vẫn rất tốt, anh không tin cô chỉ tùy tiện xem thôi.
Thật ra Tô Thắm cũng rất thích, chỉ đọc vài trang là cô đã bị thu hút rồi.
“Đọc thêm nhiều sách về nội dung này cũng được, dù sau sao này cũng phải dùng đến.” Hiên Viên Thần mỉm cười trả lời.
“Anh hết bận chưa?” Tô Thắm quan tâm anh.
“Ừm! Vừa bận xong, có thể nghỉ ngơi được một lát rồi.” Giọng Hiên Viên Thần hơi khàn khàn, tiếp theo anh thở dài một hơi: “Không có em ở đây cả toà nhà tổng thống yên lặng như tò, anh hơi không quen.”
Tô Thắm ngây ra: “Vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
“Em không chịu đến đây với anh sao?” Hiên Viên Thần bỗng vội vàng hỏi.
Tô Thắm sửng sốt, nhìn thời gian đã là mười giờ, cô chớp chớp mắt: “Bây giờ?”
“Ừm! Bây giờ anh sẽ cho người tới đón em.” Hiên Viên Thần rất muốn cô đến chỗ anh.
“Nhưng mà bây giò hơi trễ rồi.” Thật ra trong lòng Tô Thắm rất muốn qua chỉ là lúc này hơi muộn rồi.
“Không muộn, anh sẽ chờ em, em tới không?” Trong giọng nói của Hiên Viên Thần lộ ra hơi thở quyền rũ.
Trong lòng Tô Thắm hơi băn khoăn, nói thật cô từng sống trong nhà anh, ở đó cô có điểm mắu chốt rất rõ ràng.
Nhưng bây giờ cô thật sự không biết nếu cô ở bên cạnh anh thì sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Được rồi! Em sẽ qua đó.” Tô Thắm không từ chối.
Mà Hiên Viên Thần ở đầu dây bên kia lập tức cười rộ lên: “Được, anh sẽ sai người tới đón em ngay lập tức.”
“ÙI” Tô Thắm đáp lại, đầu bên kia cúp điện thoại, rõ ràng là Hiên Viên Thần đang liên lạc với cấp dưới của anh.
Tô Thắm thở hắt ra, căng thẳng cắn chặt môi.
Cô bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, đứng lên đi về phía tủ quần áo của cô, mở ra.
Nơi đó có quần áo ngủ, còn có bộ đồ lót màu tím cô mới mua.
Cô đỏ mặt, lấy bộ đồ mới mua ra, lại lầy thêm một cái áo len và quần jean ra cùng.
Trong lúc thay đồ, đầu óc của Tô Thắm vẫn còn trống rỗng, cảm thấy vô cùng xấu hỗ.
Bên ngoài cô mặc thêm áo khoác màu nhạt, cởi chiếc khăn quàng cổ mà Hiên Viên Thần đã để lại xuống.
Trên người cô thoang thoảng mùi nước hoa nhàn nhạt.
Sau khi trang điểm xong, cô lặng lẽ mở cửa, vừa mở ra đã nghe được tiếng động phát ra từ từ vi ở phòng khách dưới lầu.
Ngay lập tức cô đóng cửa lại.
Lúc này cô có cảm giác yêu lén sợ bị ba mẹ phạt hiện giống hệt thời đi học.
Dù sao bây giò cô cũng đang trong thời gian nghỉ ngơi, ngay cả lý do nói dối cũng không có.
Phải làm sao đây?
Trong lúc Tô Thám đang thầm lo lắng thì lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, cô biết là Tô Hi.
ẫ Tô Thắm đẩy cửa bước vào, nhìn cô mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị đi ra ngoài, Tô Hi che miệng cười: “Chị ơi, đã muộn như vậy rồi mà chị còn muốn đi hẹn hò sao?”
“Anh ấy bảo chị qua toà nhà tổng thống.” Tô Thắm trở nên ngượng ngùng trước mặt em gái mình.
“Chị à, em không có cười nhạo chị.
Tuổi này của chị là nên chủ động tấn công mới phải, em ủng hộ chị cả hai tay luôn.” Tô Hi thật lòng nhìn Tô Thắm nói.
Tô Thắm cười nhìn cô: “Ừm, chị biết em lo lắng là không ai lấy chị.”
“Nào có, chị của em xinh đẹp như vậy lại sắp gả cho ngài tổng thống, sao có thể không ai lấy chứ? Người muốn lấy chị còn xếp hàng dài ra đấy kìa.”
“Vậy thì em đi đến phòng khách dụ ba rời khỏi đó, dỗ ông ấy đi ngủ đi.
Lát nữa chị không muốn để bọn họ nhìn thấy chị ra ngoài.” Tô Thắm nói với Tô Hi..