“Em xem nhiều lắm rồi à?” Hiên Viên Thần nhìn những trang sách cô đã đọc xong, thì nghĩ có vẻ cô đã đọc được rất nhiều.
“ỪI Em cũng học được rất nhiều.” Tô Thắm nghiêm túc gật đầu.
“Em đã học được gì?”
“Những kiến thức về mang thai! Em không thể nói được, chỉ là âm thầm ghi nhớ kỹ thôi.” Tô Thắm hơi lúng túng nói.
“Vậy em có biết làm thế nào mới có thể mang thai không?” Đôi mắt sâu thẳm của Hiên Viên Thần nhìn chằm chằm cô.
Tô Thắm sửng sốt, sau đó khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên.
Người đàn ông này cố ý sao? Kiểu câu hỏi này mà anh không biết ngại lại còn hỏi một cách nghiêm túc nữa chứ?
“Biết rõ còn hỏi.” Tô Thắm liếc anh, cảm thấy anh cực kỳ xấu xa.
Hiên Viên Thần thích trêu chọc cô thế này.
Anh lắc đầu nói: “Trừ việc đất nước đại sự ra, anh cũng không hiểu về khía cạnh này lắm, em dạy anh đi.”
Tô Thắm thấy anh vẫn còn giả bộ, cô hơi buồn cười lại ngại trả lời câu hỏi của anh, chỉ đành nói: “Anh tự học đi, em không dạy đâu.”
“Chuyện này thì cần phải có hai người mới được, em có chịu hợp tác với anh không? ” Hiên Viên Thần lập tức nắm lấy cơ hội, khàn giọng ám chỉ.
Tô Thắm cảm thấy lò sưởi ở đây mở quá cao, nếu không sao cô cảm thấy cả người nóng rực thế này?
“Em muốn ra ngoài ngắm tuyết, anh có đi cùng em không?” Tô Thắm muốn ra ngoài cho mát một chút, cô đứng dậy hỏi.
Hiên Viên Thần không có lý do gì để từ chối đi cùng cô.
Tô Thám đã ngồi ở đây một buổi chiều rồi, cũng nên hoạt động một chút.
Hai người bước tới cửa, Hiên Viên Thần cởi áo gió ra khoác lên người cô, sau đó cởi khăn quàng cổ, quấn quanh cổ cô hai vòng lại còn cần thận thắt nơ cho cô nữa.
Tô Thắm đứng yên để mặc cho anh tỉ mỉ chăm sóc mình.
“Anh cũng mặc áo khoác vào đi!” Tô Thắm nói với anh.
“Anh không lạnh.” Hiên Viên Thần không muốn mặc.
Lúc Tô Thắm đến đây, cô mang giày boot cho nên đạp lên tuyết cũng không sao.
Bên ngoài cảnh tuyết rơi rất đẹp, cả vườn hoa như được phủ lên màu bạc lấp lánh, hơn nữa trên bầu trời còn có những giọt băng nhỏ đang lượn vòng rớt xuống.
Tô Thắm bước đến một nơi vắng vẻ, cô vươn tay hứng bông tuyết.
Bông tuyết rơi lên tóc cô giống như những đóa tường vi nở rộ, Hiên Viên Thần híp mắt ngắm nhìn dáng vẻ của cô trong tuyết.
Tô Thắm vui vẻ xoay người lại, cơ thể vô tình va vào lồng ngực của Hiên Viên Thần, bị anh ôm chặt.
Khu này là rừng cây cao hơn đầu người, bốn bề không có ai khác.
Hiên Viên Thần thật sự là nhịn không được.
Bàn tay to lớn của anh nắm lấy khuôn cằm tinh tế của cô, nâng mặt cô lên cúi đầu hôn xuống.
Cả tinh thần và thể xác của Tô Thám đều căng thẳng nhưng trên môi cô, nụ hôn rực lửa của người đàn ông khiến cô không thể từ chối được, chỉ có thể đắm chìm.
Không khí lạnh lẽo xung quanh dường như bị nụ hôn này làm nóng lên, khiến Tô Thắm không cảm thấy lạnh chút nào, ngược lại còn cảm thấy rất ấm áp.
Cuối cùng Tô Thắm thở hồn hển nằm trên ngực anh, Hiên Viên Thần nhẹ nhàng vuốt những bông tuyết trên tóc cô.
Tô Thắm nhắm mắt lại.
Giữa đất trời bao la dường như chỉ có hai người bọn họ, ước gì thời gian có thể dừng lại ở giây phút này.
Đến giờ cơm trưa Hiên Viên Thần vươn tay ra dắt tay cô trở về.
Lâm gia.
Hai ngày nay tâm trạng của Lâm Băng Nguyệt ứ nghẹn, khiến cô ta lúc nào cũng ở trong trạng thái lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên.
Cả ngày chỉ ở trên mạng tìm kiếm một số hình ảnh của Hiên Viên Thần để xem.
Nhìn thấy bóng dáng uy nghiêm, khí thế đế vương của anh, trái tim dường như mới có sức sống.
Có được người đàn ông như vậy là diễm phúc lớn nhát trên đời này.
Anh quá hoàn mỹ, lại là người đàn ông có quyền lực cao nhất đất nước này.
Người đàn ông đứng trên đỉnh cao quyền lực với vẻ ngoài khiến bao nhiêu phụ nữ mê mệt.
Một người đàn ông như vậy, chỉ cần có tư cách đến gần anh đều sẽ tìm đủ mọi cách để đến gần anh.
Lâm Băng Nguyệt cũng sắp tiến vào trạng thái mơ mộng viễn vông.
Bây giờ cô ta nhắm mắt lại đều là anh, từ đi đường, ăn uống, suy nghĩ mọi thứ đều không thể rời khỏi hình bóng của anh.
Cô ta sắp điên rồi.
Trước đây cô ta cho rằng ông nội nhất định sẽ ủng hộ cô ta gả vào toà nhà tổng thống nhưng bây giờ ngay cả ba cô ta cũng đã đang khuyên cô ta, mấy chuyện này không nên miễn cưỡng.
Không phải bọn họ không tạo cơ hội cho cô ta nhưng nếu đã tạo cơ hội mà cũng không thành công thì không thể trách ai được.
Nhưng Lâm Băng Nguyệt cảm thấy cô ta không tệ, ít nhất là tốt hơn Tô Thắm rất nhiều nhưng tại sao Hiên Viên Thần lại thích Tô Thắm? Nếu không bị anh từ chối một cách lạnh lùng như vậy thì cô ta sẽ hoàn toàn không tin mình không có tư cách nhận được tình yêu của anh.
Chỉ cần còn chút một cơ hội, cô ta sẽ không bỏ qua.
Cô ta đã chuẩn bị tâm lý chưa đến lúc bề tắc thì sẽ không bỏ cuộc.
Cô ta ngồi trong phòng, cầm điện thoại di động lên xem.
Trên màn hình là ảnh chụp Hiên Viên Thần trong một bài phát biểu, anh đang ngồi giữa các quan chức cấp cao khác giống như vinh quang chói lọi nhất.
h : “Em sẽ không bỏ cuộc, Hiên Viên Thân, anh vẫn chưa hiểu hết về em đâu.
Em sẽ để anh hiểu rõ về em hơn.” Lâm Băng Nguyệt cắn môi, trong mắt ngập tràn vẻ chắc chắn.
Mà bây giờ, chỗ duy nhất cô ta có thể nhìn thấy anh chính là cô ta đích thân đến toà nhà tổng thống nhưng muốn vào đó không phải là chuyện dễ dàng.
Lâm Băng Nguyệt nghĩ với thân phận của ông nội nhất định sẽ được phép vào.
Chỉ cần cô ta có giấy thông hành của ông nội thì chắc chắn sẽ vào được, cộng với bằng chứng cô ta đã ra vào với cựu đệ nhất phu nhân Trình Tuyết Lam hai lần, chắc chắn cô ta có thể vào được.
Lâm Băng nguyệt vừa nghĩ tới đây liền đi xuống lầu bàn bạc với ông nội.
Cô ta muốn ra ngoài một chuyến, hơn nữa là mời tài xế của ông nội đưa cô một đoạn.
Lâm lão tướng quân cũng không nghỉ ngờ gì cô ta.
Ông vẫn luôn rất cưng chiều cô cháu gái này, nếu cháu ông đã muốn dùng chiếc xe bình thường ông hay đi thì đương nhiên là ông sẽ gật đầu ngay.
Lâm Băng Nguyệt thành công lấy được xe của ông nội.
Xe của ông nội có biển số quân sự, cộng thêm trên xe có giấy chứng nhận miễn kiểm tra cho nên có quyền ra vào toà nhà tổng thống.
Lâm Băng Nguyệt trở về phòng trang điểm kỹ lưỡng, sau đó chọn một bộ quần áo rất trang nhã và xinh đẹp mặc vào rồi đi ra ngoài.
Lúc này, vân là một giờ rưỡi trưa, Lâm Băng Nguyệt không mong sẽ gặp Hiên Viên Thần ngay lập tức.
Tốt nhất là cô ta có thể ở lại ăn tối với anh.
Xe vừa chạy ra ngoài, lúc nãy Lâm Băng Nguyệt nói là muốn đi vào trung tâm thành phố cho nên tài xế lái thẳng đến khu nội thành.
“Chú Lương, chú đợi một chút.
Cháu bỗng nhớ ra hôm nay cháu không đi vào nội thành nữa, mà muốn đi lấy một món đồ.”
“Tiểu thư, cô muốn đi đâu?”
“Tới toà nhà tổng thống đi.
Lần trước dì Lam nói sẽ tặng quà cho cháu, nói là để ở toà nhà tổng thống, khi nào cháu rảnh thì đến lấy.”
Chú Lương ngạc nhiên một hồi: “Tiểu thư, bây giờ cô muốn đi ngay sao?”
“Đúng, đi ngay bây giờ.
Chú đừng nói chuyện này cho ông nội biết, cháu sợ ông ấy sẽ la cháu.”
Chú Lương cũng biết quan hệ của cô ta và Trình Tuyết Lam, cũng tin tưởng cô ta nói món quà là thật, cho nên ông quay đầu lái về phía toà nhà tổng thống.
Lâm Băng Nguyệt ngồi ở hàng ghế sau hơi nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng.
Muốn giành được tương lai của mình, cô ta phải bỏ hết thể diện, để có được Hiên Viên Thần..