Đoạn Tử Hiên đang ngồi trong phòng làm việc của một bộ phận, cả người có một loại cảm giác tựa như đang phải kìm nén một cái gì đó, lúc này đây cấp trên của anh ta đi tới, bộ dáng có chút lười biếng đem một phần tài liệu để trước mặt anh ta: “Tiểu Đoạn à! Cậu xem tập tài liệu này đi rồi mai viết một phần báo cáo nộp lên, phải tường tận và nghiêm túc, phần báo cáo lần trước cậu làm khiến tôi vô cùng không hài lòng, có gắng cải thiện một chút.”
Một nhân viên phó cấp ở bên cạnh đi tới, khinh thường nở nụ cười: “Không phải là từ bên trên đi xuống sao? Sao ngay cả một phần báo cáo cũng làm không xong vậy.”
Đoạn Tử Hiên siết chặt nắm tay lại, anh ta cắn răng đứng lên, ngắng đầu lên nhìn cấp trên: “Tôi không làm nữa, các người ai thích làm thì làm đi.”
“Ò! Còn nói không làm cơ à! Cậu cho rằng tôi đồng ý hoan nghênh một cấp dưới như cậu sao! Một kẻ vô tích sự, chuyển tới tay tôi, tôi còn thấy chướng mắt!”
Đoạn Tử Hiên xoay người đấm một quyền lên trên bàn: “Ông nói đủ chưa.”
“Cậu còn dám đánh người! Tôi cảnh cáo cậu, không muốn làm thì cút, ai muốn giữ cậu lại cơ chứ, thứ hai chủ động thôi việc đi.”
“Đi thì đi, ai thèm chứ.” Đoạn Tử Hiên cười lạnh một tiếng, lấy điện thoại và chìa khóa xe rời đi.
“Người ta còn từng làm Thứ trưởng nha! Cái đức hạnh này sao lại có thể đi lên được cái vị trí đó chứ.”
Đoạn Tử Hiên vội vã rời khỏi phòng làm việc, anh ngồi vào trong xe, đập vào tay lái một cái thật mạnh, thấp giọng gầm lên một tiếng.
Hiện tại thì cuộc sống của anh ta vẫn chưa quay lại quy luật ban đầu, nếu như mắt đi công việc này thì cuộc đời chính trị của anh ta không phải là đi toi hay sao, mặc dù anh ta vẫn còn trẻ, vẫn còn có rất nhiều con đường để đi, thế nhưng mọi thứ lại đi ngược lại với giấc mộng của anh ta.
Ban đầu anh ta muốn cắm rễ ở trong giới chính trị này là vì muốn leo lên vị trí thật cao, anh ta có một ám ảnh vô cùng mãnh liệt đối với quyền lực, anh ta vô cùng yêu thích quyền lực, thích bộ dáng người khác nịnh hót anh ta, anh ta lại không giống với những người trong gia tộc có tiền kia, sinh ra đã ngậm thìa vàng, sinh ra đã được thừa kế những công ty giàu nứt đá đỗ vách, ba mẹ anh ta thì lại phải vất vả kiếm tiền cho anh ta đi học, vậy nên anh ta muốn bản thân trở nên thật xuất sắc do đó anh ta chỉ có thể đi trên con đường này.
Vốn anh ta đã có được một cuộc sống mà anh ta mong muốn, thế nhưng ai biết được, anh ta lại bị ngã bổ nhào một cái đau điếng, không thể đứng lên nổi nữa.”
“Tô Thắm, là em hại anh, tất cả đều tại em! Năm đó là em đã giúp đỡ anh, tại sao lại muốn hại anh thành ra cái bộ dạng như thế này? Không công bằng, không công bằng.” Đoạn Tử Hiên ở trong xe buồn bực kêu lên.
Thế nhưng ai cũng không nghe được tiếng hét của anh, những âm thanh đó lần lượt được gào thét lên trong nội tâm anh, rồi trở nên tràn đầy hận ý.
Ở trong vườn sân nhà ba mẹ Hiên Viên Thần, bữa cơm tối cũng không phải là vô cùng phong phú, thế nhưng toàn bộ những món ăn này lại được hai ông bà trồng hái ra, bữa cơm này Tô Thắm ăn vô cùng ngon miệng.
“Tiểu Thần, con với Tiểu Thắm định khi nào cử hành hôn lễ?
Quyết định được ngày chưa?” Hiên Viên Hi hỏi con trai.
Hiên Viên Thần nhướng mi cười: “Ba mẹ chuyện này cứ để hai người quyết định đi, chọn một ngày tốt con sẽ cưới Tiểu Thắm Am ve.
“Hôn sự của tổng thống là chuyện vui của cả nước, có điều, ba cho rằng không nên tổ chức quá mức khoa trương, nếu như mọi người không có ý kiến thì chúng ta có thể tổ chức khiêm tốn một chút.” Hiên Viên Hi đề nghị.
“Bác trai, bọn con không có ý kiến ạ.” Tô Thắm mỉm cười trả lời.
Hiên Viên Thần lập tức quay đầu nhìn cô: “Vậy quá ủy khuất cho em rồi.”
“Không ủy khuất, gả cho anh em đã cảm thấy vô cùng may mắn rồi, ở đâu ra ủy khuất cơ chứ? Em cảm thấy khiêm tốn một chút cũng rất tốt.”
Tô Thắm nói ra cảm giác xuất phát tự nội tâm của mình.
Cô vốn cũng không phải là người khoa trương, thế nhưng Hoàng gia lại quá mức khoa trương, điều này rất dễ khiến cho những phần tử phạm pháp lạm dụng cơ hội.
“Tiểu Thần, Tiểu Thắm cũng cho rằng khiêm tốn một chút cũng rất tốt, như vậy thì hôn lễ này đành phải ủy khuất con bé rồi, sau này con phải đền bù cho con bé thật tốt mới được.” Trình Tuyết Lam dặn dò.
“Con sẽ làm như vậy, con sẽ dùng cả đời để bù đắp cho cô ấy.”
Hiên Viên Thần ở ngay trước mặt ba mẹ cũng không nhịn được mà nói những lời tình tứ với Tô Thắm.
Mặt Tô Thắm nổi lên một tầng ửng hồng, nghe được những lời tình tứ này của anh cô không tránh khỏi có chút xấu hỗ.
“Nếu như chúng ta không để lộ tin tức thì có thể làm càng sớm càng tốt, vậy chọn năm nay đi! Bây giờ cách năm mới còn nửa tháng chọn ngày hai mươi tư được không?” Hiên Viên Thần đề nghị nói.
“Cũng được, đến lúc đó tụ tập hai nhà lại rồi ăn một bữa cơm, mời một vài người bạn tốt tới tham dự là được rồi, vậy tổ chức ở khách sạn Hoàng gia đi!” Trình Tuyết Lam kích động nói.
Cuối cùng thì con trai cũng đã kết hôn rồi, đây là mong muốn của bà trong mấy năm đây, từ khi cậu nhóc trưởng thành bà đã suy nghĩ tới chuyện này, nào ngờ tới nay đã qua mười bốn năm rồi, con trai bà cuối cùng cũng đã kết hôn.
Điều này khiến cho người làm mẹ như bà cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Tiểu Thắm con thấy sao?”
“Con nghe theo sự sắp xếp của hai bác ạ!” Tô Thắm gật đầu mỉm cười.
“Tốt, chỉ là ủy khuất cho em rồi, em gả cho anh mà anh lại không thể cho em được một hôn lễ long trọng, thế nhưng tất cả những gì mà một hôn lễ nên có anh đều sẽ sai người đi chuẩn bị, anh nhất định sẽ cho em những thứ tốt nhất.” Hiên Viên Thần thấp giọng trả lời cô.
Hai vợ chồng Hiên Viên Hi đứng ở một bên nhìn thấy tình yêu thương sâu sắc mà con trai giành cho Tô Thắm, họ đều rất vui mừng.
“Mọi thứ đều được giản lược đi là tốt rồi.” Tô Thám trả lời, có thể được ở bên anh cả đời thì đó chính là món quà tốt đẹp nhất.
Giờ đây cách ngày cử hành hôn lễ cũng chỉ còn có chín ngày.
Hôn lễ này được tổ chức có chút gấp gáp, thế nhưng đối với những cô dâu chú rễ như họ mà nói thì bọn họ càng hy vọng buổi hôn lễ này được tổ chức vào ngay ngày mai.
Tám ruỡi tối, đội xe của Hiên Viên Thần lái xe chạy vào nội thành, Hiên Viên Thần nắm tay Tô Thắm ngồi ở phía sau: “Em thông báo cho người thân bên kia sớm một chút để bọn họ còn chuẩn bị tới tham gia hôn lễ của chúng ta.”
“Vâng!” Tô Thắm dựa lên bả vai anh, dịu dàng trả lời.
“Mệt rồi sao?” Hiên Viên Thần duỗi tay ôm chặt lấy cô.
“Không phải, chỉ là em cảm thấy mọi chuyện tựa như một giấc mơ vậy.” Tô Thắm mím môi cười.
Hiên Viên Thần đặt một nụ hôn lên trán cô: “Đây là sự thật, không phải mơ, em sắp trở thành vợ anh rồi.”
Vợ, cách xưng hô này có chút lạ lâm nhưng lại khiến cô vô cùng thỏa mãn.
“Vâng!”
“Em muốn về nhà hay tới chỗ anh?” Hiên Viên Thần hỏi một câu.
Tô Thám vẫn còn đang suy nghĩ thì Hiên Viên Thần đã thay cô quyết định: “Tới chỗ anh.”
Tim của Tô Thắm lập tức gia tăng tốc độ, cô biết rất rõ nó có hàm ý gì.
Lần đầu tiên Tô Thắm có được sự dũng cảm như vậy, cô tựa như sợ bị người khác nghe thấy liền nhẹ nhàng dựa vào bên tai anh nói: “Vâng, vậy thì tới chỗ anh.”
Giọng nói của Tô Thắm tựa như lông vũ lướt nhẹ qua tai anh, khiến cho hô hấp của anh có chút gấp gáp, ôm cô càng thêm chặt, đội xe chạy thẳng hướng về toà nhà tổng thống.
Một tiếng sau, xe dừng ở cổng toà nhà tổng thống, Hiên Viên Thần dắt tay Tô Thắm về phòng ngủ, giờ này đây trong thâm tâm của cả hai đều không hề có bất kỳ sự lo lắng nào, bởi nhận được sự chúc phúc của cha mẹ cộng thêm tình cảm hai người lại sâu đậm, mọi thứ cũng đã trở thành lẽ đương nhiên.
Giữa những người yêu nhau ai lại không muốn được thân mật với đối phương cơ chứ? Tô Thắm với Hiên Viên Thần lại cũng không phải là thánh nhân.