Máy người Đường Tư Vũ quay trở lại căn biệt thự đã được dọn dẹp xong, họ về Hình gia trước, người giúp việc đã dọn dẹp sạch sẽ, mọi thứ đều như mới.
Cả nhà ăn dùng bữa ở ngoài xong cũng đã hơn chín giờ, hôm nay cả nhà ngồi chuyến bay đường dài, đã rất mệt rồi.
Đường Tư Vũ hỏi con trai có muốn ngủ với cô không, cậu bé lắc đầu: “Daddy bảo con ngủ với chú, con muốn ngủ với chú.”
“Daddy nói với con lúc nào?” Đường Tư Vũ có chút không nói nên lời, Hình Liệt Hàn lại làm công việc của con trai mình.
“Vừa mới ban nãy ạ! Daddy hỏi con có muốn có em gái không, con nói muốn! Daddy liền bảo con ngủ với chú.” Cậu nhóc rất thành thật, nói lại nguyên văn lời nói của ba nó.
Mặt Đường Tư Vũ hơi nóng lên, lập tức ngồi xồổm người xuống, nhỏ giọng nói: “Chuyện này không được nói trước mặt người ngoài nhé! Thôi, con đi ngủ với chú đi!”
“Vâng!”
“Nhưng không được đòi chơi game đấy.”
“Con biết rồi!” Cậu nhóc cười toe toét, chắc chắn chú sẽ cho nó chơi một lúc.
Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn không ngủ ở Hình gia mà quay về biệt thự riêng của Hình Liệt Hàn, dù sao thì cũng gần, chỉ cách đó không tới 5 phút lái xe.
Hình Liệt Hàn đã đợi cô trên xe, Đường Tư Vũ kéo cửa xe ngồi vào, Hình Liệt Hàn mỉm cười nghiêng người tới: “Em vừa mới lên tìm con rồi sao?”
“Anh còn nói, con trai còn nhỏ, anh không được phép dạy con những điều không hay.”
“Anh chỉ hỏi cậu nhóc có muốn có em gái không thôi.”
“Đợi đến khi lỡ như nó muốn biết, em gái từ đâu ra, anh giải thích thế nào?” Đường Tư Vũ hỏi ngược lại anh.
Hình Liệt Hàn lập tức không nói nên lời, mỉm cười lấy lòng: “Được rồi, vợ anh sai rồi.”
Đường Tư Vũ không quở trách hắn nữa.
“Về ngủ thôi! Em mệt quá.
Xe thể thao của Hình Liệt Hàn lập tức đi ra khỏi sân và đi thẳng đến biệt thự của họ.
Trong biệt thự đã được thông gió từ trước, mở cửa bước vào, mọi thứ vẫn như lúc họ rời đi, cứ như ngày hôm qua mới đi vậy, nơi đây đầy ắp những kỉ niệm đẹp.
Hình Liệt Hàn kéo Đường Tư Vũ bước vào, cả hai lên thẳng trên lầu.
Vừa vào cửa, cô đã bị người người đàn ông phía sau bế thốc lên, cô không khỏi sửng sốt, vội vàng đưa tay ôm cổ hắn: “Anh làm gì vậy!”
“Tăm chung.” Hình Liệt Hàn thì thầm một cách bá đạo.
Đường Tư Vũ xấu hỗ từ chối: “Không muốn!”
“Muốn.” Người đàn ông vô cùng có chấp.
Tại toà nhà tổng thống, Tô Thám trở lại bằng xe của vệ sĩ lúc mười giờ rưỡi, trên đường đi có chút tắc đường, nên cũng có chút chậm trễ.
Hiên Viên Thần vẫn luôn đợi cô, trên đường đã gọi điện liên tục, lúc này nhìn thấy cô an toàn trở về, Hiên Viên Thần mới yên tâm.
Anh vừa nghe nói nguyên nhân là do tắc đường, trong lòng bắt đầu có chút bất an, anh nghĩ sau này đường đi của Tô Thắm phải là an toàn nhất.
Tô Thắm vừa vào cửa liền bị anh ôm chặt vào lòng, cô cười Ä À 3+ ` l) = “
ngâng đâu khỏi vòng tay anh: “Sao vậy?
“Không có gì, chỉ là nhớ em thôi.” Hiên Viên Thần không bộc lộ ra ngoài sự căng thẳng của anh đối với cô, nhưng lại thể hiện ra qua hành động.
“Tiểu Thắm, anh có ý này.
Ở khu của ba mẹ anh vẫn còn một vài căn biệt thự trống.
Anh muốn đưa ba mẹ em dọn tới ở.”
Tô Thấm chớp chớp mắt: “Có sao? Có phiền phức quá không?”
“Không phiền, ngày mai anh sẽ cho người dọn dẹp.
Trước khi chúng ta kết hôn, để em và bọn họ dọn đến, dù gì thì sau khi công khai đám cưới của chúng ta, tất cả mọi người đều biết họ là ba mẹ vợ của anh, anh lo là họ sẽ vì anh mà gặp phải nguy hiểm, anh muốn bảo vệ họ.”
Trong lòng Tô Thắm dâng lên cảm giác cảm động, cô gật đầu: “Được rồi, em sẽ thuyết phục họ chuyển tới.
Trước đây em rễ em cũng mua cho họ một căn hộ lớn ở trung tâm thành phó, nhưng họ đã quen sống ở đó nên không chuyển đi, bây giờ em sẽ thuyết phục ba mẹ chuyển đi.
“
“Nhắc đến em rễ của em, tìm lúc nào đó, để bốn người chúng ta gặp mặt.” Hiên Viên Thần đề nghị.
“Được ạ! Lúc nào anh rảnh, chúng ta hẹn ra gặp mặt đi! Em gái em cũng muốn gặp anh đấy!”
“Được! Anh sẽ sắp xếp thời gian trong hai ngày này.” Hiên Viên Thần gật đầu.
Tô Thắm không nói với anh về chuyện của Đoạn Tử Hiên, cũng chỉ là tránh để anh phải quá lo lắng, Đoạn Tử Hiên giờ đã có được cuộc sống riêng của anh ấy, cô sẽ không quấy rầy anh ấy nữa.
Ngay từ sáng sớm, người của Hiên Viên Thần đã tới đón vợ chồng Tô Bách Ngôn đến Viện thiết kế Hoàng gia, Tô Thắm đã ở sẵn đó chờ họ.
Các nhà thiết kế đã rất tinh ý chọn cho họ 3 bộ trang phục, Tô Bách Ngôn và Lý Thiến đã thử mặc lên, đều rất hài lòng.
Ở phòng trà bên cạnh, Tô Thắm nói tới chuyện chuyển nhà với ba mẹ, trước đây họ kiên quyết ở lại, lúc này, họ cũng đã có ý muốn chuyển đi.
“Được, ba mẹ sẽ trở về thu dọn rồi chuyển đi! Hai chúng ta đều không thể làm ảnh hưởng tới công việc của Tiểu Thần.” Suy nghĩ của Tô Bách Ngôn rất lâu dài.
“Ba, mẹ, thiệt thòi cho ba mẹ rồi ạ.
Vì tính tới sau này và cả liên quan đến sự an toàn của ba mẹ nữa, nên ba mẹ phải chuyển ra khỏi đó.” Tô Thắm thuyết phục.
“Ba mẹ hiểu rồi, chuyển thì chuyển vậy!” Lý Thiến cũng rất ủng hộ.
Buổi trưa, đưa họ về nhà trước, buổi chiều Tô Thắm trở lại toà nhà tổng thống.
Đến 2 giờ 30 phút, Hiên Viên Thần đưa cô đến Cục Dân chính để lĩnh chứng”.
(°) đăng ký kết hôn Hôm nay, toàn bộ Cục Dân chính được nghỉ buổi chiều, thậm chí rất nhiều nhân viên đã được sắp xếp rời đi, chỉ có một số nhân viên ở các cửa là làm việc.
Họ chỉ cảm thấy vui mừng vinh dự khi may mắn được làm đăng ký kết hôn cho ngài tổng thống.
Hơn nữa, họ còn may mắn được gặp tổng thống phu nhân tương lai.
Hiên Viên Thần và Tô Thắm ngồi cạnh nhau chụp ảnh, cánh : tay Hiên Viên Thần tự nhiên ôm lấy vai Tô Thám, Tô Thắm cũng nở nụ cười dựa vào anh.
Ảnh được chụp ra rất tình cảm, hơn nữa, cả hai người đều có nhan sắc, đẹp như tranh vẽ.
Hiên Viên Thần và Tô Thắm đã ký tên và đóng dấu, sau khi hoàn thành mọi thủ tục, hai cuốn sổ màu đỏ được giao cho họ.
“Chúc mừng ngài tổng thống, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.” Các nhân viên vui mừng đến mức sắp không nói nên lời.
“Cảm ơn.” Hiên Viên Thần nhận lấy, lịch sự mỉm cười.
Trước mặt mọi người, Hiên Viên Thần không tỏ vẻ gì cả, Tô Thắm cũng mỉm cười cầm hai cuốn số màu đỏ, lật nhìn qua sau đó cất vào trong túi xách.
“Chúng ta về thôi.” Hiên Viên Thần nói với cô.
Chuyện hôn lễ đã được sắp xếp xong xuôi, Tô Thắm hiện cũng ở tạm trong toà nhà tổng thống cho đến ngày cưới.
3:30 chiều tại Hình gia, Tưởng Lam và Hình Chính Đình quyết định mua một số đồ mừng năm mới để làm cho cả gia đình có một chút không khí Tết.
“Nhất Phàm, Nhất Nặc, Tiểu Hi, lát nữa cùng chúng ta đi mua đồ mừng năm mới.” Tưởng Lam nói với mấy người trẻ ở nhà.
“Bà nội, cháu sẵn lòng đi.” Hình Dĩ Hi tích cực đáp lại.
“Con cũng đi.” Hình Nhất Nặc giơ tay, cô thích nhất là đi siêu thị.
“Vậy thì đi!” Hình Nhất Phàm không phản đối, cuộc sống của cậu luôn rất đơn giản, thời gian của cậu cũng chỉ dành cho gia đình.
“Mẹ, cho con hỏi, khi nào mẹ đến thăm nhà dì Ôn vậy?”
Hình Nhất Nặc tò mò hỏi.