Lúc này đang nghĩ ngợi chuyện gì đó, một cặp vợ chồng vội vã chạy tới để bắt thang máy, Hình Nhất Nặc còn đang ngắn người bên trong.
Ôn Lương Diệu kịp thời phản ứng vươn tay đem cô ôm vào trong lòng, tránh cho hai vợ chồng kia đụng vào cô.
Hình Nhất Nặc đột nhiên mạnh dạn vươn hai tay ra, không chỉ anh đang ôm cô mà đôi tay mảnh khảnh của cô cũng ôm chặt lấy eo anh.
Rõ ràng cô cảm giác được toàn thân anh đang siết chặt nhưng Hình Nhất Nặc cũng mặc kệ.
Ôn Lương Diệu cúi đầu nhìn cô gái chỉ cao đến vai anh đang ôm chặt lấy anh, trầm thấp cười nói: “Hình Nhất Nặc, buông tay.”
Hình Nhất Nặc ngượng ngùng buông bàn tay đang ôm anh ra, nhưng để tránh cho cô đang đi trên đường bị ai đó va phải, Ôn Lương Diệu vẫn dắt tay cô đi dạo.
Bước đến một công viên giải trí, đôi mắt của Hình Nhất Nặc sáng lên, nói với anh: “Vào chơi một chút được không? Em muốn chơi gắp thú.”
“Được.” Ôn Lương Diệu làm sao có thể từ chối ánh mắt cầu khẩn của cô.
Ôn Lương Diệu đổi rất nhiều xu cho cô, cô muốn chơi bao nhiêu cũng được.
Ề “Woa, nhiêu vậy á.” Hình Nhát Nặc nhìn nhìn, xem ra rất hạnh phúc.
“Từ từ mà gắp.”” Ôn Lương Diệu đứng bên cạnh cô, rất kiên nhẫn đợi.
“Anh cũng gắp đi.” Hình Nhất Nặc nói với anh.
Ôn Lương Diệu lắc đầu: “Để anh lầy cho em cái rổ, em cứ gắp ti Một cặp đôi đi ngang qua, cô gái không khỏi nhìn Hình Nhất Nặc bằng ánh mắt ghen tị.
Kỹ thuật của Hình Nhất Nặc không tốt lắm, gắp hồi lâu không được con nào, cái trò này cũng phải dựa vào may mắn nữa.
Sau một hồi gắp miệt mài, cuối cùng cũng bắt được một con, cô ôm trong ngực rất vui vẻ.
Ôn Lương Diệu nhìn cô, tính cách con nít của cô vẫn còn, anh cảm thấy trân trọng cũng hy vọng rằng cô sẽ không bao giờ trưởng thành, vì như vậy cô sẽ sống vô tư và không vướng bận gì.
Sau đó vận khí Hình Nhất Nặc tương đối tốt, cô gắp được bốn con ôm vào trong ngực, giống như nhặt được kho báu.
Hình Nhất Nặc đang xếp hàng để mua trà sữa, vốn dĩ Ôn Lương Diệu đi mua, nhưng cô cảm thấy rất có lỗi với anh nên cô nói anh ngồi đó đợi.
“Thầy Ôn, thầy Ôn.” Đột nhiên, giọng nói trong trẻo của một cô gái truyền đến.
Ôn Lương Diệu khẽ giật mình.
Ánh mắt của Hình Nhất Nặc khẽ nhìn sang, lập tức cô nhìn thấy một nữ sinh khóa trước, nữ sinh này bây giờ đã ăn mặc rất đẹp, ngay cả chiếc áo len bên trong cũng lấp ló vòng một.
“Là thầy thật ạ! Thầy Ôn, thật trùng hợp sao! Rất lâu rồi không gặp thầy.” Cô gái không nhìn thấy Hình Nhát Nặc, hai mắt như dán lên người anh.
Ôn Lương Diệu vẫn còn nhớ cô gái này: “Chào bạn học Ngô.”
“Thầy Ôn, thầy bây giờ không dạy học nữa sao? Bây giờ thầy đang làm gì thế?” Bạn học nữ ngồi đối diện với anh, chống cằm, quan tâm nhìn anh.
Ôn Lương Diệu trở thành người tình trong mộng của các cô gái trong trường, hiện tại, anh không còn dạy học nữa, các bạn nữ cũng không coi anh là giáo viên nữa rồi.
Hình Nhất Nặc không muốn uống trà sữa nữa, cô mỉm cười đi tới: “Ngô Kiều, lâu rồi không gặp nhỉ!”
“Hình Nhất Nặc cũng ở đây hả? Lâu rồi không gặp.” Ngô Kiều thấy Hình Nhất Nặc, lập tức tỏ vẻ ghen tị.
“Anh Lương Diệu, em đột nhiên không muốn uống trà sữa nữa, chúng ta đi thôi.”
Ôn Lương Diệu đứng dậy, Hình Nhất Nặc đột nhiên cẩn thận nắm lấy cánh tay anh.
Ngô Kiều vừa thấy, lập tức sửng sót, kinh ngạc hỏi: “Không phải hai người là anh em họ bà con xa sao?”
“Ai nói với bạn hai người bọn tôi là bà con xa, mẹ của tôi và mẹ anh Lương Diệu là chị em tốt, hai người bọn tôi không có quan hệ huyết thống!” Hình Nhất Nặc giải thích điều này rất nghiêm túc.
Ôn Lương Diệu không lên tiếng, chỉ là yên tĩnh nhìn cô cười.
“Vậy cậu và thầy Ôn?” Ngô Kiều chớp chớp mắt, cảm thấy sốc.
Hình Nhất Nặc mỉm cười: “Hai bọn tôi thế nào?”
“Hai người không phải đang hẹn hò đó chứ?”
Hình Nhất Nặc lập tức mỉm cười và hỏi Ôn Lương Diệu: “Chúng ta đang hẹn hò à?”
“Hình Nhất Nặc, đừng quậy nữa.” Ôn Lương Diệu nói xong, tự nhiên khoác vai cô: “Đi thôi!
Sau lưng, ánh mắt Ngô Kiều đầy ghen tị và hận thù.
Trong trường học, Ôn Lương Diệu đối xử với Hình Nhất Nặc rất tốt, đủ các cách làm cô ta rất ghen ghét, giờ thì tốt rồi anh không còn dạy nữa, bọn họ thực sự đang hẹn hò?
Ôn Lương Diệu liếc nhìn thời gian và nói với Hình Nhất Nặc: “Không còn sớm nữa, anh đưa em về nhà.”
ề “Em chưa muốn về.” Hình Nhất Nặc phồng má lắc đầu.
“Ngày đầu năm mới, không nên chạy lung tung, ngoan ngoãn về nhà đi!” Ôn Lương Diệu khuyên nhủ.
Anh biết mình không thể ở cạnh cô nhóc này nữa, nếu không, anh thực sự sợ tâm tư của mình sẽ bị cô nhìn thấu, anh không thể không bảo vệ cô, sẽ va chạm thân thẻ.
“Thôi được rồi!” Hình Nhất Nặc đành phải ngoan ngoãn theo Ôn Lương Diệu về nhà.
Đến cổng anh không có bước vào, Hình Nhất Nặc quay lại và vẫy tay với anh: “Khi nào chúng ta có thể gặp lại đây?”
“Hai hôm sau đi.” Ôn Lương Diệu nói.
“Vậy được, như vậy nhé! Anh đến tìm em.”
“Ừm.” Ôn Lương Diệu không thể từ chối yêu cầu của cô.
Trên đường về nhà, Ôn Lương Diệu nhận được cuộc gọi của tổng biên tập, ba ngày sau bọn họ trở về, bảo anh chuẩn bị.
Ôn Lương Diệu đáp ứng.
Lần quay phim này là một công việc nghiêm ngặt và rất thử thách.
Sau khi trả lời điện thoại, Ôn Lương Diệu thở dài, hiện tại anh sẽ không nói với Hình Nhất Nặc chuyện này, nếu không cô sẽ rất buồn.
Hơn nữa, nếu anh đồng ý đi, thời gian sẽ mất nửa năm.
Dù anh không buông được thì cũng phải bỏ cô đi, vì trong ba năm này anh sẽ không can dự vào cuộc sống của cô.
Bây giờ anh mới thấy… ba năm đối với nhau quá tàn nhẫn.
Hai ngày trôi qua trong nháy mắt, Hình Nhất Nặc không thấy Ôn Lương Diệu đến tìm mình.
Cho đến chiều ngày thứ ba, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cầm lên thì thấy là anh.
Cô vui vẻ nghe máy: “Alo, anh đến rồi hả? Đứng trước cửa sao?” “Hình Nhất Nặc, anh đang ở sân bay.” Giọng Ôn Lương Diệu truyền đến.
Nụ cười trên môi Hình Nhất Nặc vụt tắt, lập tức trở nên hoảng sợ: “Sao anh lại ở sân bay? Anh muốn đi sao?” “Ừm, anh muốn quay trở lại làm việc.” “Không, em không muốn anh đi.” Hình Nhất Nặc đột nhiên bật khóc: “Em không muốn anh đi đâu.” “Hình Nhất Nặc, nghe anh, chúng ta sẽ còn gặp lại.” “Phải rất lâu mới gặp được, em không muốn.” Hình Nhất Nặc bộc lộ tính khí trẻ con.
“Hình Nhất Nặc, em phải học cách trưởng thành, hiểu chuyện.
Cuộc sống luôn có sự biệt ly, chia cắt là để được trùng phùng.”
Ôn Lương Diệu nhẹ giọng an ủi.
Tuy nhiên trong lòng anh lại đau xót, vừa mong cô không bao giờ lớn, anh lại phải để cô học cách trưởng thành.
Lúc này, qua điện thoại cô nghe thấy có người đang gọi anh, cô biết anh sắp phải lên máy bay rồi.
“Nhất Nặc, anh phải lên máy bay rồi, lần sau gặp.”
Hình Nhát Nặc cầm điện thoại vội hét lên: “Vậy anh nhất định phải trả lời tin nhắn của em, không được không đề ý đến em.”
“Được, anh sẽ liên lạc thường xuyên.” Ôn Lương Diệu cam đoan.