Sau khi Ôn Lương Diệu rời đi, trong sân bay một cô gái trẻ nhìn đi nhìn lại tấm vé trong tay mình, nhìn tắm vé, trong lòng cô tràn ngập cảm xúc phức tạp và mãnh liệt.
Cô chính là Thư Thuần, cuối cùng cô đã thu hết can đảm để mua một vé ra nước ngoài để tìm Mộ Phi.
Có đôi khi, một số người dù chỉ có một tia hy vọng trong lòng cũng không từ bỏ, không dễ dàng bị dập tắt.
Ngay cả khi cô chưa hề nghĩ tới chuyện, sau khi nhìn thấy anh cô muốn nói với anh điều gì? Nhưng, nếu cô không đi đến đó, cả đời này cô cũng sẽ không cam lòng.
Mặc dù Mộ Phi đã rời khỏi đất nước, nhưng số tiền mà anh gửi về cho cô nhỉ viện không phải là ít.
Bởi nhờ sự giúp đỡ của anh những đứa trẻ trong cô nhỉ viện không còn sống cơ cực nữa.
Viện trưởng cũng không còn sầu não vì thiếu tài chính nữa.
Hết thảy tất cả mọi người đều có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Tất cả những điều này là do Mộ Phi mang lại.
Cho nên Thư Thuần nghĩ nếu cô gặp lại anh , cô sẽ nói một tiếng cảm ơn.
Cảm ơn anh vì sự cống hiến quên mình, để những đứa trẻ neo đơn này có một mái ấm.
Thư Thuần cảm thấy có chút bối rối khi trong tay cô chỉ có một địa chỉ rất mơ hồ, đó là địa chỉ mà cô lấy được từ một vị lãnh đạo cấp cao trong công ty Mộ Phi.
Nhưng chính vị lãnh đạo này cũng không biết cụ thể.
Chỉ nói cho cô biết là, Mộ Phi đã thành lập một chỉ nhánh ở một thành phố nước S, anh sẽ xuất hiện trong cuộc họp mỗi tháng một lần, vị tiền bối này đã đi dự một cuộc họp.
Trừ điều đó ra, địa chỉ nơi ở của Mộ Phi, bệnh viện điều trị của anh, ngay cả người lãnh đạo cấp cao này cũng không lấy được.
Thư Thuần không có nhiều cách để lấy được tin tức của Mộ Phi, nhưng mà dù chỉ có một địa chỉ mơ mồ cũng không thể dập tắt được quyết tâm muốn tìm anh.
“Mộ Phi, em đến thăm anh.” Thư Thuần lầm bằầm trong lòng khi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, thông báo lên máy bay phát ra từ bộ đàm, Thư Thuần xách ba lô lên và bước vào đám đông.
Gương mặt cô thanh lệ như một đóa hoa cúc, đứng trước mặt hai cô gái trạc tuổi, trang điểm đậm nét đẹp của cô nổi bật hơn hẳn.
Thư Thuần ngồi vào vị trí của mình, tim cô có chút hồi hộp và đầy mong đợi.
Hình gia, thời gian dùng bữa tối.
Mắt Hình Nhất Nặc có chút sưng đỏ xuất hiện trên bàn ăn, Tưởng Lam lập tức lo láng hỏi thăm cô: “Con sao thế?”
*Con không sao cả, ngủ không ngon thôi.” Hình Nhất Nặc nói dối.
“Vậy thì đêm nay con nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức khuya như vậy.” Tưởng Lam căn dặn một câu.
Cơm nước xong xuôi, Hình Nhất Nặc lên lầu, nhốt mình trong phòng, vùi mình vào chăn bông không kìm được nước mắt.
Dù sao từ giờ trở đi cô không cần phải ra ngoài gặp người khác, cô muốn khóc thế nào cũng được.
Toà nhà tổng thống đã đến chín giờ, Tô Thám cảm thấy buồn ngủ, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài.
Cô ngồi trên ghế sofa, bầu bạn với người đàn ông đang đọc tài liệu ở bàn làm việc.
Cô cũng đang cầm một cuốn sách trên tay, lúc này cảm thấy buồn ngủ không đọc vào được.
Hiên Viên Thần đang chăm chú đọc tài liệu, Tô Thám cũng không quấy rầy, cứ như vậy yên lặng ngủ ở lưng ghế sofa.
Hiên Viên Thần không nghe thấy tiếng lật sách bên cạnh nữa, anh ngắng đầu lên thì nhìn thấy vợ mình đã ngủ thiếp trên ghế soía.
Anh đặt tập tài liệu trên tay xuống, bước đến ngồi bên cạnh cô, Tô Thắm mới ngủ, nghe thấy tiếng anh đứng dậy cũng bừng tỉnh.
Đôi mắt mò mịt nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, mím môi cười: “Anh làm xong việc rồi à?”
“Ừm, làm xong rồi phải lên lầu ngủ thôi.”
“Vâng.” Tô Thắm nói xong muốn đứng dậy, người đàn ông vươn tay thương tâm ôm lấy nàng, Tô Thâm cười ôm cổ anh: “Anh không mệt sao?”
“Không mệt.” Hiên Viên Thần hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, thấp giọng cười: “Anh ôm vợ của mình sao có thể mệt được?”
Tô Thắm được ôm lên lầu, hai người đã sớm tắm rửa xong đi ngủ.
Tô Thắm đụng vào chăn lạnh thì run lên, Hiên Viên Thần vươn tay ôm lấy, truyền nhiệt cho cô.
Tô Thắm híp mắt, trong vòng tay của anh, cô nhắm mắt lại, đầu óc có chút choáng váng, lại nghĩ đến một chuyện, có phải cô chuẩn bị đến ngày? Cho nên mới mệt mỏi như vậy?
Đang nghĩ ngợi, cô cần thận đếm ngày, chọt mở mắt ra, gần đây cô quá thoải mái, cô quên mất kinh nguyệt của mình trễ một tuần rồi.
Hiên Viên Thần bị động tác ngẳắng đầu đột ngột của cô làm cho giật mình, anh đưa tay xoa xoa mái tóc dài của cô hỏi: “Làm sao vậy? Em gặp ác mộng hả?”
Tô Thắm muốn nói với anh, nhưng cô nghĩ, đừng nên để anh lo lắng chuyện này thì hơn.
Anh đã lo lắng đủ điều, còn chuyện của cô, có lẽ chỉ là chậm kinh do quá mệt mỏi gần đây thôi! “Không có gì!” Tô Thắm lập tức chôn người trong ngực anh: *Em muốn ngủ.” “Ngủ đi.” Hiên Viên Thần nhẹ giọng dỗ dành.
Tô Thắm nhắm mắt lại, rất nhanh liền tiền vào giấc ngủ.
Hiên Viên Thần nhẹ lên trán cô, lúc này tạm gác công việc sang một bên, chỉ nhìn khuôn mặt say ngủ như thế này của cô, trong lòng anh sẽ an tĩnh lại.
Sáng sớm hôm sau việc đầu tiên Tô Thắm tỉnh dậy chính là tò mò chuyện trễ kinh của mình.
Tối hôm qua cô cảm thấy mệt mỏi chỉ lơ mơ nhận thấy chậm trễ.
Bây giờ hoàn toàn tỉnh táo rồi, cô kiểm tra kỹ ngày tháng, lần đầu tiên cô và Hiên Viên Thần làm chuyện đó là cách đây hai mươi ngày, gần một tháng.
Chẳng lẽ… Sẽ không phải là một lần liền trúng thưởng luôn đó chứ? Tô Thắm có một sự kích động không nói nên lời, vui mừng, bất lực, cô vừa mới kết hôn thôi mà! Cô thực sự vẫn chưa sẵn sàng để có em bé! Nhưng nếu thực sự có thai, cô cũng sẽ vui vẻ mong chờ.
Trong toà nhà tổng thống, với tư cách là phu nhân của tổng thống, Tô Thắm nhận ra một điều.
Trước đây, cô muốn dạo phó, lái ô tô đi chơi, đi mua sắm ở đâu tùy thích.
Nhưng bây giờ, nhất cử nhất động của cô cả nước đều nhìn thấy.
Hơn nữa chuyện cô xuất hiện ở bữa tiệc tối kia đã được chụp cận cảnh.
Dung nhanh của tổng thống phu nhân sợ sớm đã ấn tượng với mọi người rồi.
Tô Thắm rất nóng lòng muốn xác định vấn đề kia, nên cô chỉ có thể thương lượng với Hiên Viên Thần.
Tô Thắm đi về phía phòng làm việc của anh, Lý Sâm đến báo cáo công việc, Lý Sâm rời đi không lâu sau đó, trong phòng bây giờ chỉ có mình Hiên Viên Thần.
Tô Thắm đi tới trước cửa gõ cửa.
*Mời vào.” Giọng Hiên Viên Thần trầm thấp vang lên.
Tô Thắm đẩy cửa đi vào, Hiên Viên Thần lập tức ngừng làm việc, dịu dàng nhìn cô: “Sao vậy em?”