Y tá ôm đứa nhỏ ra, nắm tay nhỏ nắm chặt, oa oa khóc to, thanh âm cực kỳ vang dội, Hiên Viên Thần kích động nhìn thoáng qua con mình, liền hỏi y tá: “Vợ tôi đâu? Cô ấy thế nào rồi?”
“Phu nhân cần nghỉ ngơi ở phòng sinh nữa giờ, cô ấy không sao, chỉ mệt mỏi một chút.” Y tá trưởng dịu dàng trả lời.
Hiên Viên Thần gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía cửa ngăn cách anh gặp Tô Thắm, lộ ra sự khẩn trương.
Một bên Trình Tuyết Lam ôm cháu nội, nước mắt kích động tràn ra, Tô Hi cũng đi đến, cô lo lắng hỏi: “Chị thế nào rồi?”
“Chị con phải nghỉ ngơi một chút, nữa giờ sau sẽ đẩy ra.” Lý Thiền trả lời cô.
“Con nhìn cháu con xem.” Tô Hi đi đến bên người Trình Tuyết Lam quan sát, Trình Tuyết Lam cười nói: “So với cục cưng nhà con nặng hơn mấy lạng, cũng làm khó Tiểu Thắm rồi.”
“Bộ dạng quả nhiên giống anh rễ.” Tô Hi mỉm cười khen ngợi: “Thật đẹp.”
Điều này người tinh mắt liếc một cái liền nhận ra, lớn lên sẽ rất giống ba.
Nửa giờ sau, Tô Thắm được đầy ra ngoài.
Hiên Viên Thần lập tức nắm lấy tay cô, Tô Thắm nhìn anh, mệt mỏi nở nụ cười: “Con thế nào?”
“Vô cùng khỏe mạnh, vất vả rồi Tiểu Thám.” Hiên Viên Thần nắm chặt tay cô, cùng y tá đưa cô vào phòng nghỉ ngơi.
Phía sau, Lý Thiền cùng Trình Tuyết Lam ôm đưa nhỏ tiến vào, lúc này chỉ có hai bà là người thích hợp theo vào.
“Tiểu Thắm, còn đau không?” Trình Tuyết Lam đưa đứa nhỏ giao cho Lý Thiến ôm, bà cúi người dịu dàng hỏi.
“Còn có chút không thích ứng được, mẹ, con không sao.” Tô Thắm kiên cường mỉm cười.
Trình Tuyết Lam đau lòng nhìn cô: “Vắt vả cho con rồi.”
“Không vắt vả, đứa nhỏ khỏe mạnh ra đời, hết thảy đều đáng giá.” Tô Thắm trả lời.
“Mẹ, hai người ôm đứa nhỏ cho y tá bên kia, có thể nó sẽ đói, Tô Thắm tạm thời không thể cho đứa nhỏ ăn.” Hiên Viên Thần nói với hai bà mẹ: “Ở đây giao cho con.”
Tô Thắm vừa sinh xong, mệt mỏi, cũng có chút yếu ớt, có Hiên Viên Thần ở bên vô cùng thích hợp.
Hai bà liền ôm đứa nhỏ đi ra ngoài.
“Sao anh không đi xem con đi? Em không sao.” Tô Thắm nói với anh.
“Hiện tại em là quan trọng nhất.
Bên cạnh con có ba mẹ chúng ta rồi!” Hiên Viên Thần vươn tay vuốt mái tóc trên trán đẫm mồ hôi của cô, đau lòng không nói thành lời.
‘ “Cuối cùng cũng sinh rồi, em cũng thoải mái không ít.” Tô Thắm mỉm cười.
“Anh nghĩ chúng ta có phải hay không chỉ cần một đứa con là đủ rồi, không cần sinh thêm nữa.” Hiên Viên Thần thấp giọng nói.
Chuyện sẽ sinh hai đứa, họ đã từng thảo luận qua, Tô Thắm quyết định phải sinh đứa thứ hai.
Lúc này Tô Thắm cười rộ lên: “Về sau rồi nói đi! Nói không chừng em sẽ lại sinh.”
Hiên Viên Thần nắm lấy tay cô: “Anh đau lòng.”
Tô Thám ở bệnh viện một tuần liền trở về toà nhà tổng thống.
Ở đây đã mời bảo mẫu vô cùng chuyên nghiệp để chăm sóc mẹ con họ.
Tô Thắm lúc ở cử cũng được chăm sóc vô cùng chu đáo.
Thời gian bất tri bất giác cũng đến tháng 7, con của Tô Thắm đầy tháng, con của Tô Hi cũng đã 5 tháng rồi, hai chị em không có việc gì liền mang hai đứa nhỏ gặp nhau.
Nước M.
Đã bắt đầu kỳ nghỉ hè, Hình Nhất Nặc đã ở đây hai năm, mỗi lần nghỉ hè cô đều muốn về nước.
Mà người nhà cũng quyết định về nước nghỉ ngơi một tháng, Hình Nhất Nặc và Hình Nhất Phàm cũng sắp đến sinh nhật 20 tuổi.
Vừa hay lần sinh nhật này có thể trải qua trong nước.
Hình Nhất Nặc học biểu diễn chuyên nghiệp, cô ở bên này vô cùng tiến bộ, điều này cũng là bước chuẩn bị để cô tiến vào ngành giải trí.
Người Hình gia đã quyết định, nếu Hình Nhất Nặc dự tính về nước, tiến vào ngành giải trí trong nước, vậy thì họ cũng sẽ chuyển về nước.
Bởi vì việc học tập của Hình Nhất Phàm rất nhanh sẽ kết thúc, thời gian du học sắp tới liền giao cho cậu tự mình sắp xếp.
Cậu cũng đã là người lớn rồi, họ cũng nên để cậu tự mình hoàn thành cuộc sống của bản thân.
Hiện tại Hình Nhất Phàm vẫn chưa xác dịnh được lĩnh vực mà bản thân muốn phát triển.
Cậu đối với ngành luật vô cùng có hứng thú, ông bà Hình cũng không can thiệp.
Nếu cậu muốn trở về công ty phát triển, Hình Liệt Hàn sẽ đem một nữa tài sản công ty giao cho cậu, để cậu bắt đầu rèn luyện.
Nhưng Hình Nhất Phàm từ chối.
Cậu đối với kinh doanh không có hứng thú gì, hết thảy sản nghiệp trong nhà vẫn là giao cho anh hai quản lý đi.
Hình Nhát Nặc lần nghỉ hè này trở về liền dự tính đi thử vai cho một vai nữ chính, vì cô là một người mới nên hết thảy vẫn cần phải cố gắng hơn.
Hình Nhất Nặc đối với diễn xuất đặc biệt cố chấp.
Hình gia chấp nhận cho cô tiến vào giới giải trí, trước hết cũng vì Ôn gia đứng đầu lĩnh vực này, cô có thể được bảo vệ, tuyệt đối sẽ không bị vòng luẫn quần này tổn thương.
Mà Hình Dĩ Hi cũng sắp về nước học cấp 1, bụng Đường Tư Vũ tạm thời vẫn chưa có động tĩnh gì.
Nhưng mà, hai người đã chuẩn bị để có con, có lẽ vẫn còn thêm thời gian, họ sẽ không từ bỏ.
Muốn có thêm một cục cưng, cũng cần phải kiên nhẫn.
Máy bay của Hình gia buổi chiều hôm nay cắt cánh, Đường Tư Vũ dắt theo con trai từ nhà đến, trên người cô là một bộ váy suông làm cô tỏa ra hương vị của thiếu nữ.
Cô đưa theo thằng nhóc kia thật sự làm người khác nhìn không ra cô đã là mẹ của một đứa trẻ sáu tuôi.
Trên máy bay, chuyến đi của cả gia đình rất vui vẻ.
Hình Nhất Nặc và Hình Nhất Phàm cũng càng lúc càng thành thục, đặc biệt là Hình Nhất Phàm, vóc người tiêu chuẩn 1m8, vô cùng lịch lãm, tương lai nhất định có thể trở thành một đại soái ca thập phần mê người.
Hình Nhất Phàm sau khi cùng người nhà trở về lần này, cậu liền quyết định tham gia một đợt tập huấn của tổ chức quốc tế.
Đây là tự túc tham gia, quân sự hóa quản lý, hình thức huấn luyện của bộ đội đặc chủng, vô cùng cần ý chí lớn mạnh để vượt qua.
Đây cũng là cuộc rửa tội trong đời mà một người đàn ông muốn trải nghiệm.
Từ một cậu nhóc lớn lên thành một nam tử hán, kỳ hạn huấn luyện dày đặc suốt 2 năm, sẽ là một cuộc phấn đấu gian khổ.
Người của Hình gia cũng đồng ý cho cậu tham gia.
Là một người đàn ông, đầu tiên vẫn là cần luyện năng lực tự bảo vệ : bản thân mình, tương lai dù có làm bât cứ chuyện gì mới sẽ không sợ này sợ kia.
Đường Tư Vũ vừa lên máy bay, bên này mới vừa cùng tiếp viên hàng không mỉm cười chào hỏi, liền cảm thấy trong bụng một trần cồn cào, cô lập tức xoay người, đưa tay che miệng phát ra tiếng nôn khan.
“Hình phu nhân, cô làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
“Vấn ổn, làm phiền lấy giúp tôi một lý nước ám được không?”
Đường Tư Vũ cười nói.
“Được rồi, cô ngồi trước, tôi lập tức mang đến cho cô.” Nữ tiếp viên vô cùng chu đáo làm việc.
Hình Liệt Hàn dắt con trai đi ở phía trước phát hiện, lập tức quay lại đỡ lấy cô: “Em làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”
“Không có gì, chỉ là vừa rồi đột nhiên muốn…” Đường Tư Vũ nói xong, lập tức ở trong lòng ngực hắn che miệng nôn khan.
Hình Liệt Hàn ôm cô, vỗ lưng cô: “Có phải bị cảm hay không?
Hay là ăn trúng thứ gì rồi?”
Đường Tư Vũ nôn khan xong, cô đột nhiên nghĩ đến gì đó, ngẳng đầu gắt gao nhìn hắn: “Có lẽ là có cục cưng rồi.”
“Thực sự?” Hình Liệt Hàn ngay lập tức vui mừng.