Diệp Ngưng đang đắm chìm trong tưởng tượng của chính mình, câu tiếp theo của Ôn Lương Diệu vang lên: “Diệp Ngưng, cảm ơn cô đã thích tôi, nhưng tôi đã có người mình thích rồi.”
Diệp Ngưng lập tức nhướng mi, ánh mắt hơi trừng lên: “Không phải anh đã mát trí nhớ sao? Tại sao còn nhớ người mình thích?”
“Cô gặp qua cô ấy rồi đó, cô ấy tên là Hình Nhát Nặc, là người mà tôi luôn yêu.
Tôi mặc dù mắt đi ký ức nhưng nhưng khi gặp lại cô ấy, tôi vẫn rất thích.” Ôn Lương Diệu bình tĩnh nói.
Trái tim Diệp Ngưng chìm xuống, cô vẫn nghĩ, nếu anh mắt trí nhớ, anh sẽ quên đi quá khứ và tất cả tình cảm của mình.
Nhưng sao lại như thế này? Tại sao anh lại không quên đi Hình Nhất Nặc chứ? Diệp Ngưng đã xem trộm email của anh, cô biết anh vẫn chưa bày tỏ tình cảm của mình cho Hình Nhất Nặc.
Anh đã cố gắng kìm nén cảm xúc của mình nên sau khi mất trí nhớ, anh nhất định sẽ quên đi đoạn tình cảm đó!
Nhưng mà, anh không có quên đi.
Diệp Ngưng cười đắng cay một tiếng, có chút xấu hổ, chật vật: *Thì ra, anh không quên cô ấy.”
*Trông cô ấy còn khá trẻ, chắc cũng mới lớn nhỉ.” Diệp Ngưng cắn môi, khen ngợi, cô đã gặp Hình Nhất Nặc, một cô gái rất thanh tú và xinh đẹp.
: Hơn nữa, bối cảnh gia đình cô nàng xem ra cũng rất tốt.
“Cô ấy hai mươi, đã trưởng thành rồi.” Ôn Lương Diệu đắc ý nói, lời này tựa như đã đợi cô ấy từ rất lâu.
Diệp Ngưng cắn môi, chịu đựng nỗi buồn trong lòng: “Thật thế sao, vậy em chúc phúc cho hai người, chúc hai người thật hạnh phúc.”
“Cảm ơn cô.
Diệp Ngưng, tôi cũng chúc cô sớm tìm được hạnh phúc của mình.” Ôn Lương Diệu chân thành đáp lại.
Diệp Ngưng gật gật đầu, đồng thời đứng dậy: “Vậy em về trước.
Ò đúng rồi, đoàn phim của chúng ta có thể sớm được giải thưởng, anh chắc cũng sẽ có một giải.
Gặp nhau ở lễ trao giải nhé.”
“Đúng vậy không?” Ôn Lương Diệu mỉm cười nói.
“Chắc sắp có thông báo cho anh rồi đó.” Diệp Ngưng nói xong quay đầu nhìn lướt qua sô pha.
Người đàn ông thon dài đẹp trai kia cuối cùng đè xuống tất cả tâm tình trong lòng, vốn không thuộc về cô, rốt cuộc cũng sẽ không thuộc về cô.
Nhưng mà cô sẽ không bao giờ quên anh, có thể trong tương lai, cô sẽ để ý đến cuộc sống của họ, nhưng sẽ không quấy rầy anh nữa.
Nếu như Ôn Lương Diệu là người đàn ông dễ thay lòng đổi dạ thì khi ở Bắc Cực cô đã sớm chiếm được trái tim anh rồi.
Nhưng anh hết lần này đến lần khác từ chói, đó đã trở thành một trong những nét quyền rũ của anh đối với cô.
“Tôi tiễn cô.” Ôn Lương Diệu đứng dậy.
Diệp Ngưng cũng rất vui mừng, được anh đưa ra cổng, cuối cùng Diệp Ngưng cũng rời đi.
Ôn Lương Diệu trở về phòng của mình anh bắt đầu lấy kịch bản của Hình Nhất Nặc ra đọc.
Bởi vì anh cũng sẽ tham gia cải biên kịch bản này một chút, thu thập thêm thông tin để làm cho câu chuyện thêm đầy đủ hơn.
Đây là tác phẩm đầu tiên của Hình Nhất Nặc, anh ấy hy vọng cô có thê khởi đầu thật tốt.
Vì mất trí nhớ nên anh cần tham khảo thêm nhiều thông tin hơn, cần trau dồi nhiều hơn cũng khó tiếp thu nhưng để làm cho bộ phim này thú vị hơn, anh sẽ dốc hết sức lực.
Bộ phim này đã mời một đạo diễn có kinh nghiệm quay cổ trang, và từng đạt nhiều giải thưởng cùng nhiều tác phẩm tiêu biểu.
Lần này Hình Nhát Nặc có thể nói là được hỗ trợ tối đa, nếu cô muốn bật lên trổ hết tài năng cô cũng cần cố gắng nhiều hơn.
Đạo diễn rất có kinh nghiệm trong việc tuyển chọn vai diễn, nên chưa đầy ba ngày sau, ông đã lập danh sách và gửi hồ sơ của các diễn viên được chọn cho Ôn Lương Diệu.
Ôn Lương Diệu nhìn vào ứng cử viên diễn viên đầu tiên, một ngôi sao nam rất được yêu thích, đẹp trai và lịch lãm, hai đầu lông mày lộ ra một nét ôn nhu thuận mắt, cực kỳ phù hợp với nhân vật này.
Ôn Lương Diệu nghĩ đến Hình Nhát Nặc phải 5 đóng phim cùng nhau, trái tim anh vân hơi nghẹn lại một chút.
Tuy nhiên, đây là công việc mà Hình Nhát Nặc yêu thích anh sẽ không đánh gãy đôi cánh của cô vì điều này, tất cả những gì anh cần là bảo vệ cô, hỗ trợ cô ấy và giúp cô đạt được địa vị như cô mong muốn.
Anh muốn cô sống tốt hơn bắt cứ ai khác.
Sau khi Ôn Lương Diệu xác định danh sách các diễn viên, anh gọi cho Hình Nhất Nặc tới cùng nhau thương lượng xem xét danh sách.
HÌnh Nhất Nặc hai hôm nay cũng ở nhà đọc kịch bản một cách nghiêm túc, cô gạt bỏ tâm lý ham chơi trước đây, như thể cô đã trưởng thành trong khoảng thời gian ngắn vậy.
Ngồi trong phòng của Ôn Lương Diệu, Hình Nhất Nặc lắng nghe phân tích các nhân vật của anh.
Cô chống cằm và lắng nghe một cách chăm chú.
Sau khi nghe xong, cô đột nhiên cảm thấy giống như khi mình còn được anh dạy kèm thời trung học vậy.
Lúc ấy, anh giảng cô nghe nhưng lúc đó cô nghe nhưng không hiểu.
Bây giờ, mỗi lời anh nói, cô đều nghe hiểu cả rồi, một cảm giác hưởng thụ.
Ôn Lương Diệu một bên giảng, một bên cầm bút ghi chép cẩn thận cho cô.
Hình Nhất Nặc không khỏi tò mò, lập tức nhìn sang, Ôn Lương Diệu đang viết, anh ngắng đầu lên lập tức hai khuôn mặt gần kề nhau.
Gần đến độ có thể nghe thấy tiết tấu hô hấp của đối phương.
Hình Nhất Nặc chớp chớp đôi mắt to trong veo, khuôn mặt xinh xắn và hồng hào của cô ngay lập tức trở nên ửng hồng, rất chỉ là ngượng.
Ôn Lương Diệu trong ánh mắt cùng tràn đầy ý cười.
Anh đưa tay ra xoa nhẹ sau đầu cô: “Em đang nhìn cái gì vậy?”
“Em xem anh viết chữ!”
“Đây đều là những chú giải anh viết cho em, để em có thể hiểu rõ hơn ý nghĩa của các nhân vật, khi diễn em cũng sẽ thoải mái hơn.” Ôn Lương Diệu quan tâm lên tiếng.
Hình Nhất Nặc trong lòng đầy ngọt ngào: “Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn anh kiểu gì đây?” Ôn Lương Diệu trầm thấp hỏi.
Hình Nhất Nặc hai mắt lập tức trừng lớn, trong nháy mắt có chút lo lắng.
Ôn Lương Diệu bây giờ phải nói là chủ động hơn trước lúc mắt trí nhớ.
“Vậy… anh muốn em phải làm sao?” Hình Nhất Nặc ắn môi dưới, không biết nói gì cả.
Ôn Lương Diệu cũng không đành lòng trêu cô nữa.
Anh mím môi vuốt ve sau đầu cô: “Được rồi, không làm khó em nữa.
Lát nữa anh ra ngoài mua chút tài liệu, em đi theo anh nhé.”
Hình Nhất Nặc lại tưởng thật, tất nhiên ăn nói muốn cô cảm ơn mà không phải qua lời nói, thì cô phải nghĩ ra cách khác để cảm ơn anhI Ôn Lương Diệu đang đợi câu trả lời của cô, bỗng anh cảm thấy có mùi thơm xộc vào mũi, trên đôi môi mỏng của anh có một làn môi đỏ hồng và dịu dàng jn lên.
Cứ như vậy dán lên môi anh một lúc.
Hình Nhất Nặc xấu hỗ về chỗ ngồi của mình.
“Thế này được không?” Hình Nhất Nặc chớp mắt hỏi.
Ôn Lương Diệu tâm tư cuộn trào, dường như anh vẫn có thể cảm nhận được sự dịu dàng của đôi môi cô, một ý nghĩ sơ khai từ sâu trong cơ thể bắt đầu mạnh mẽ chiếm lấy tâm trí anh.
Anh nuốt nước bọt, nói một cách khó khăn: “Sau này đừng thế nữa.”
*“Hả? Sao thế? Anh không thích em hôn anh sao?” Hình Nhất Nặc phồng má, cảm thấy có chút tủi thân.
“Không phải không thích… mà là…” Ôn Lương Diệu không biết phải nói thế nào với cô, chắc chắn, anh không muốn để cô biết tâm tư đàn ông quá nhiều.
“Sao vậy?” Hình Nhất Nặc tò mò nhìn anh.