Hình Nhất Nặc lắc đầu: “Cũng đâu còn cách nào đâu.
”
“Vậy thì đừng uống nhiều, đừng để say.
”
“Em say anh có đưa em về không?” Hình Nhất Nặc mỉm cười nhìn anh.
“Đương nhiên là anh sẽ đưa em về nhà an toàn.
” Ôn Lương Diệu đáp.
Có câu nói này của anh, Hình Nhất Nặc cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nói như vậy thì cô ấy có thể uống tùy ý, dù sao cũng có người chịu trách nhiệm đưa cô về nhà.
Lúc này, một vị trưởng bối bước đến nói: “Lương Diệu, thật sự mừng thay cho cháu! Còn trẻ như vậy mà đoạt được Giải thưởng thành tựu cá nhân thật là đáng nễ nhé!”
“Chú Ngô quá khen rồi ạ! Chỉ là cháu may mắn thôi.
” Ôn Lương Diệu khiêm tốn trả lời.
“Đây là những gì cháu xứng đáng có được, ăn tiệc rồi quầy đi nhé!” Vị trưởng bối này nói xong, nhìn qua thấy Hình Nhất Nặc: *Đây là bạn gái cháu à, xinh xắn đấy!”
Ôn Lương Diệu đưa tay ra ôm lấy bờ vai trần của Hình Nhất Nặc: “Vâng, cảm ơn chú Ngô đã khen ngợi.
”
Hình Nhất Nặc bên cạnh anh, mảnh mai, cô đã không còn là cô nhóc con năm nào, trên người cô có ánh hào quang khiến người khác không thể xem nhẹ.
Hình Nhất Nặc cứ thế được hết người này đến người khác kính rượu, cô đã uống hết ba ly mà không hề hay biết.
Khi uống, cô không nghĩ rượu quá nặng.
Nhưng sau khi uống quá nhiều, cô nhận ra rằng mình dường như hơi say, đầu cô bắt đầu choáng.
Ôn Lương Diệu đang ôm cô, đột nhiên Hình Nhất Nặc như giẫm phải bông một cước đạp hụt lên không trung, cô ôm chặt lầy Ôn Lương Diệu.
“Em choáng đầu.
” Trán cô áp vào vai anh.
Ôn Lương Diệu lập tức ôm chặt cô: “Ngoài chóng mặt, em còn có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không, chỉ hơi chóng mặt thôi.
” Hình Nhất Nặc thực sự có chút say.
*Đi thôi Ôn Lương Diệu đưa tay ôm bờ vai cô, hướng cổng chính đi tới.
Hình Nhất Nặc dựa vào ngực của anh, đầu choáng chân đứng không vững chỉ có thể tiến về phía trước nếu ôm eo anh và bước theo anh.
Vào thang máy, Ôn Lương Diệu nhìn hai má đỏ ửng, môi đỏ mọng như cánh hoa hồng, anh nói: “Anh nghĩ em say rồi.
”
“Ừm, em say, anh đưa em về đi!” Hình Nhất Nặc thừa nhận mình say thật.
Ôn Lương Diệu ôm chặt cô đi về phía chỗ anh đỗ xe, lúc này Hình Nhất Nặc đột nhiên cảm thấy trong bụng rất khó chịu, cô muốn nôn.
“Buông… buông em ra.
” Hình Nhất Nặc cấp bách, muốn đẩy anh ra.
Giờ phút này, cô rất muốn nôn, căn bản không kịp nói thêm gì, tuy rằng muốn đẩy Ôn Lương Diệu ra nhưng anh nghĩ cô không thoải mái, càng thêm căng thẳng ôm cô vào lòng!
Cái ôm này trực tiếp khiến Hình Nhất Nặc nôn lên người anh.
Hình Nhất Nặc nôn ra được nên đầu trở nên tỉnh táo, nhìn thấy bộ dạng giống như sói của anh, cô che miệng khiếp sợ: “Sao vậy.
”
Ôn Lương Diệu cúi đầu liếc nhìn ngực mình, nói với cô: “Khoan hẳn về nhà được không? Bên cạnh có khách sạn, chúng ta đến đó tắm cái đã.
”
“Vâng, được, đi thôi!” Hình Nhất Nặc lo lắng và tự trách mình, cô nhìn lên và thấy biển hiệu của khách sạn, trên con phố đối diện với họ.
“Em dìu anh!” Hình Nhất Nặc đưa tay muốn dìu anh.
“Đừng để dính lên người của em.
Cầm tay anh, đừng để mình ngã.
” Ôn Lương Diệu thời điểm này mà vẫn quan tâm tới cô.
Lòng bàn tay to lớn của anh giữ chặt cô, vì sợ rằng cô sẽ đi đâu mắt.
Hình Nhất Nặc tự trách bản thân, tay cô bị anh nắm chặt, hai người đi thẳng vào khách sạn.
Trong khách sạn nhanh chóng mở ra một gian phòng, hai người trở về phòng.
Vào phòng, Ôn Lương Diệu nói với Hình Nhất Nặc: “Em ngòi trên sô pha đợi anh, anh đi tắm trước.
”
“Vâng, anh đi đi.
” Hình Nhất Nặc gật đầu đáp.
Ôn Lương Diệu vào phòng tắm, Hình Nhất Nặc ngồi trên ghế sofa lo lắng, sao mình lại nôn lên người anh ấy chứ?
Hình Nhất Nặc mở tủ lạnh nhỏ, nhấp một ngụm đồ uống để làm ẩm dạ dày, lúc này cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Ôn Lương Diệu tắm xong, bởi vì không có quần áo, anh lúc này chỉ quấn khăn tắm quanh eo.
Phần thân trên mảnh mai của anh lộ ra, nước da của anh không phải màu đồng mà là trắng và đều màu nhưng vẫn không mắt đi cảm giác cường tráng.
Hình Nhất Nặc lo lắng cho anh, nhìn anh đột ngột bước ra từ phòng tắm, hơn nữa, anh vẫn đang trần như nhộng, hai chân thon trên thân dưới, trên người chỉ quần một chiếc khăn tắm.
Hình Nhất Nặc liếc thêm máy lần, sau đó quay mặt đi, mặt phiếm hồng không dám nhìn lại.
Ôn Lương Diệu nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, anh mím môi cười, đi tới bên tủ, lầy áo choàng tắm ra, mặc vào.
“Giờ anh không có đồ mặc phải làm sao? Giờ cũng trễ rồi, chắc cửa hàng đóng cả rồi!” Hình Nhất Nặc ôm mặt, lo lắng hỏi.
Ôn Lương Diệu hỏi cô: “Hiện tại cảm thấy thế nào? Còn chóng mặt không?”
“Em ổn hơn rồi, nhưng quần áo của anh…” Hình Nhất Nặc cắn môi và nghĩ ngay đến anh ba của mình: “Hay để anh ba em mang quần áo tới cho anh nhé?”
Ôn Lương Diệu lắc đầu nói: “Không cần, ở đây có hai gian phòng.
Đêm nay chúng ta ở đây đi!”
“Hả… Ở.
.
ở đây sao?” Đầu cô ong lên một tiếng.
“Sao thế? Em lo anh làm gì em sao?” Ôn Lương Diệu cười nói.
“Không… không lo.
” Hình Nhất Nặc lắc đầu, cô tin anh, nhưng ở nhà làm sao giải thích được?
“Được rồi! Chúng ta ở khách sạn cũng được.
Tối nay em sẽ nói mình ở nhà bạn, mọi người sẽ không hiểu lầm đâu.
” Hình Nhất Nặc lập tức nghĩ ra một cái cớ.
Ôn Lương Diệu bắt gặp cách xử lý của cô gái ngoan này, thật đúng là quá đáng yêu.
“Em muốn tắm không? Anh thấy trên người em cũng có mùi rượu.
” Ôn Lương Diệu hỏi.
Hình Nhất Nặc ngửi ngửi, cô thật sự đã say, đồng thời nhận ra khi mình nôn ra, trên quần áo vẫn còn dấu vét.
“Trên quần áo em cũng dính vết nôn.
” Hình Nhất Nặc nhăn mặt nói.
“Đi tắm đi em.
” Ôn Lương Diệu khuyên cô.
Hình Nhất Nặc nhìn anh, Ôn Lương Diệu cũng nhìn cô chằm chằm, nhỏ giọng nói: “Đừng lo lắng! Anh hứa sẽ không chạm vào em.
”
Gương mặt xinh đẹp của Hình Nhất Nặc phiếm hồng: “Vậy em đi tắm.
”
Hình Nhất Nặc vào phòng tắm, cô không thể chịu được sự dơ trên quần áo mình, chỉ có thể đi tắm, hơn nữa trong lòng cô tin anh và anh sẽ không bao giờ làm gì tổn thương cô.
HÌnh Nhất Nặc tắm xong, cô lấy khăn khô trên giá khăn và bao quanh mình, lúc cô đứng ở cửa, có chút xấu hỗ không dám ra ngoài.
Nhưng trốn tránh cũng không phải cách hay, Hình Nhất Nặc mạnh dạn bước ra trong chiếc khăn tắm.
Ôn Lương Diệu ngồi trên sô pha suy nghĩ điều gì đó, đột nhiên ánh mắt bị cô gái đi ra từ phòng tắm thu hút.
Anh thực sự bắt đầu nhận ra rằng cô gái nhỏ trong kí ức của anh đã thực sự trưởng thành.