Hình Nhất Nặc lập tức trừng mắt nhìn: “Vì sao? Vì sao không dám quay về tìm em?”
“Vì lúc đó có lẽ anh không muốn làm phiền việc học của em.
Anh đã viết rất nhiều email, nhưng anh không gửi cho em.
Anh chỉ trả lời vài câu ngắn gọn.”
“Đúng thế! Em gửi thư cho anh, anh chỉ gởi lại có vài câu, anh biết không em thương tâm muốn chết.” Hình Nhất Nặc không dám nghĩ lại khoảng thời gian khó khăn đó, mỗi ngày đều nghĩ về anh.
Nhớ đến phát điên.
Ôn Lương Diệu mắt đầy sự day dứt và tự trách anh đột nhiên muốn ôm cô, đưa tay về phía cô gái đối diện anh nói: “Nhất Nặc, anh ôm em được không?”
Hình Nhất Nặc ngay lập tức cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình, hơi ngượng ngùng đứng dậy, đến bên anh, dựa vào cánh tay anh rồi ngồi xuống.
Ôn Lương Diệu vươn tay ôm cô vào lòng, đôi môi mỏng áp lên trán cô: “Anh biết tình yêu anh dành cho em chưa bao giờ phai nhạt, dù anh có mất đi ký ức anh cũng sẽ cố gắng hết sức để yêu em.”
Hình Nhất Nặc thỏa mãn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, em biết chứ, em có thể cảm nhận được.”
“Từ giờ trở đi, anh không đi xa nữa.
Em ở đâu, anh ở đó.”
“Được, em cũng không muốn anh đi xa đâu.” Hình Nhất Nặc ngắẳng đầu nhìn đường cong xương quai hàm gợi cảm của anh, hít thở hơi thở nam tính của anh.
Trừ người thân, đây là người cô thân thiết nhát từ khi lớn lên.
Ánh mắt Ôn Lương Diệu cũng rơi vào trên mặt cô, đôi môi anh đào này, mang theo vẻ quyên rũ, khiến anh muốn …
Trước kia anh biết bản thân một mực khắc chế cảm xúc, thậm chí không dám làm cô tổn thương dù một chút.
Nhưng bây giờ, có sự chấp thuận của mọi người, hai bọn họ đã ở bên nhau.
Cho nên có một số việc anh có thể to gan hơn đúng không?
Hình Nhất Nặc cũng đọc được sự sâu thẳm trong mắt anh, cô hơi lo lắng nuốt nước bọt, cùng anh hôn môi, cô dường như chỉ thấy điều đó trong một giấc mơ, lúc đó cô rất xáu hồ.
“Hình Nhát Nặc, anh hôn em được chứ?” Ôn Lương Diệu hỏi ý kiến của cô, có lẽ trước khi mắt trí nhớ, anh đã vận dụng hết khả năng để bảo vệ cô.
Vì vậy, sau khi mất trí nhớ, anh đã quen với việc thay cô suy nghĩ mọi điều, cho dù là một nụ hôn, anh cũng muốn được cô cho phép.
Khuôn mặt xinh xắn của Hình Nhất Nặc ửng hồng, hàng mi dài chớp chớp như cánh bướm, rồi nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý muốn được anh hôn.
Ôn Lương Diệu nhận được sự chấp thuận của cô, hô hấp của anh có chút dồn dập hơn mấy phần, anh sợ làm cô sợ.
Sau đó mang theo sự cân thận, anh nhẹ nhàng nâng chiếc cằm tinh xảo của cô lên.
ngắẳng đầu nhìn đường cong xương quai hàm gợi cảm của anh, hít thở hơi thở nam tính của anh.
Trừ người thân, đây là người cô thân thiết nhát từ khi lớn lên.
Ánh mắt Ôn Lương Diệu cũng rơi vào trên mặt cô, đôi môi anh đào này, mang theo vẻ quyên rũ, khiến anh muốn …
Trước kia anh biết bản thân một mực khắc chế cảm xúc, thậm chí không dám làm cô tổn thương dù một chút.
Nhưng bây giờ, có sự chấp thuận của mọi người, hai bọn họ đã ở bên nhau.
Cho nên có một số việc anh có thể to gan hơn đúng không?
Hình Nhất Nặc cũng đọc được sự sâu thẳm trong mắt anh, cô hơi lo lắng nuốt nước bọt, cùng anh hôn môi, cô dường như chỉ thấy điều đó trong một giấc mơ, lúc đó cô rất xáu hồ.
“Hình Nhát Nặc, anh hôn em được chứ?” Ôn Lương Diệu hỏi ý kiến của cô, có lẽ trước khi mắt trí nhớ, anh đã vận dụng hết khả năng để bảo vệ cô.
Vì vậy, sau khi mất trí nhớ, anh đã quen với việc thay cô suy nghĩ mọi điều, cho dù là một nụ hôn, anh cũng muốn được cô cho phép.
Khuôn mặt xinh xắn của Hình Nhất Nặc ửng hồng, hàng mi dài chớp chớp như cánh bướm, rồi nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý muốn được anh hôn.
Ôn Lương Diệu nhận được sự chấp thuận của cô, hô hấp của anh có chút dồn dập hơn mấy phần, anh sợ làm cô sợ.
Sau đó mang theo sự cân thận, anh nhẹ nhàng nâng chiếc cằm tinh xảo của cô lên.
– Hình Nhất Nặc lo lắng nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ run lên, vô cùng căng thẳng.
Ôn Lương Diệu khẽ cong khóe môi, cô thực sự rất đáng yêu.
Anh chạm nhẹ vào đôi môi hồng của cô, cảm nhận được hơi thở của cô, nhưng cũng không làm ra động tác nào táo bạo hơn, giữ im như vậy hồi lâu mới tách ra.
Hình Nhất Nặc cảm thấy nụ hôn lần này ngọt ngào như cô tưởng tượng vậy.
Cô mở to mắt thì trông thấy đôi môi anh đang cười, cô trừng mắt nhìn lại: “Anh cười cái gì đấy?”
“Vẫn là nên từ từ đi! Anh sợ em chịu không nỗi.”
“Em có thể chứ, như nụ hôn ban nãy, em hoàn toàn có thể tiếp nhận được.” Hình Nhất Nặc cười lên, trông rất đơn thuần.
Ôn Lương Diệu ánh mắt lập tức đục ngầu đi vài phần, giọng anh khàn khàn nói: “Ban nãy chỉ là hôn phớt nhẹ thôi, còn có thể sâu hơn thế đấy.”
Hứa Nhất Nặc ngay tức khắc hiểu được ý anh, là hôn kiểu Pháp, cô xấu hỗ chôn đầu vào vòm ngực anh.
Ôn Lương Diệu không trêu cô nữa, ôm cô nói: “Có buồn ngủ không? Có muốn đi ngủ chưa?”
*Không muốn, người ta còn muốn nói chuyện phiếm.”
“Vậy mình bàn chuyện kịch bản đi! Anh với em tập thoại với nhau.”
Hình Nhát Nặc vui vẻ ngẳng đầu lên.
“Ừm, anh thuộc kịch bản rồi.”
“Cái gì.
Em còn chưa thuộc nổi đây này!” Hình Nhất Nặc có chút cạn lời, quả nhiên học bá chính là học bá!
Hình Nhất Nặc bắt đầu cùng anh tập thoại.
Giọng của Hình Nhất Nặc rất trong trẻo, xem ra giọng của cô rất hay.
Hai người tập thoại với nhau đến tận khuya.
Hình Nhất Nặc vẫn còn rất sung sức nên Ôn Lương Diệu vẫn chiều theo cô.
Mãi đến ba giờ sáng, Hình Nhất Nặc mới thực sự buồn ngủ, Ôn Lương Diệu vào phòng tắm sạch sẽ ra đã thấy cô nằm trên ghế salon ngủ mắt.
Anh cười lắc đầu, đi đến bên cạnh Hình Nhất Nặc vỗ nhẹ lên má cô: “Nhất Nặc, lên giường ngủ đi em.”
“Ưm, em ngủ ở đây.” Hình Nhất Nặc buồn ngủ quá không mở mắt ra được, thêm nữa hôm nay cô ấy đã uống một chút rượu nên cơn buồn ngủ lúc này mãnh liệt hơn thường ngày.
“Vậy anh ôm em lên giường.” Ôn Lương Diệu nói khẽ.
Hình Nhất Nặc đang chìm đắm trong giấc mộng, lập tức ậm ừ một tiếng, đồng ý cho anh ôm.
Ôn Lương Diệu cúi xuống, dễ dàng ôm cô lên, Hình Nhất Nặc cũng rất phối hợp ôm cổ anh, được anh trực tiếp ôm đến phòng ngủ chính.
Ôn Lương Diệu nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nhưng bàn tay đang ôm cổ anh vẫn chưa buông ra, khuôn mặt anh không khỏi xích lại gần gương mặt cô nàng đang ngủ say.
“Hình Nhất Nặc, buông tay ra nào.” Ôn Lương Diệu nói có chút cứng nhắc.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ Hình Nhất Nặc thốt lên một câu: “Ngủ với em…”
Gương mặt Ôn Lương Diệu có chút căng thẳng, ngủ cùng cô?
Đây là cô đang nói mớ sao?
Anh đương nhiên biết rằng đây không phải là ý tứ lúc cô thanh tỉnh: “Hình Nhất Nặc, không nên làm rộn, buông tay ra nào.”
“Ưm, không chịu đâu…” Hình Nhát Nặc không chịu thả tay, lúc này trong mơ cô biết mình muốn anh bên cạnh.
Ôn Lương Diệu có chút khó xử thật, cứ cùng cô đi ngủ thế này, buổi sáng tỉnh dậy đột nhiên có ý kiến thì sao?
Lúc này, cỗ của anh đã bị cô ôm chặt, chỉ có thể dựa vào trên giường, không cách nào đi được.
Anh phải hỏi lại một cách chắc chắn: “Em có thật sự muốn anh ngủ với em không?”
“Ừm..” Hình Nhất Nặc nói.
Ôn Lương Diệu đành than một tiếng, anh duỗi tay cô ra, nằm nghiêng trên giường.
Bàn tay Hình Nhất Nặc bị gỡ ra, cô quơ trong không trung một hồi, như đang gấp rút gì đó.
Ôn Lương Diệu lập tức nắm chặt tay cô.
Hình Nhất Nặc cũng lập tức an tâm trở lại, giống như cảm nhận được nhiệt độ của anh, không khỏi chôn sâu vào ngực anh hơn.
Ôn Lương Diệu buông tay cô ra, ôm eo của cô.
Hình Nhất Nặc rất tự nhiên ôm eo của anh, hai người mặt kề mặt mà ngủ.
Ôn Lương Diệu lúc này dù buồn ngủ lắm rồi nhưng không tài nào nhắm mắt, anh mờ đèn, cúi xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang yên lặng trong vòng tay mình, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, đè nén tất cả suy nghĩ trong thâm tâm.
Nhìn một hồi lâu, Ôn Lương Diệu cũng thiếp đi.
Chỉ là, tuy thiếp đi nhưng đôi tay vẫn không thả cô ra.
Mà Hình Nhất Nặc cũng thế, hai người cứ thế mà ôm nhau ngủ.
Vốn dĩ hai người quấn khăn tắm và áo choàng, sau vài lần giằng co, áo choàng tắm của Hình Nhất Nặc có chút lỏng lẻo, có nguy cơ bung ra bắt cứ lúc nào.