Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


Ôn Lương Diệu ôm chặt lấy cô, trong mắt ánh vẫn còn chút sợ hãi, nhưng nhiều hơn là sự vui mừng vì cô bình yên vô sự, anh khàn giọng nói: “Anh không sao, theo anh về phòng.”
“Đây là đâu? Em giống như đã ngủ một giấc? Em làm sao vậy?” Hình Nhất Nặc hoàn toàn không nhớ gì cả.

Kí ức cuối cùng là cô hít phải một thứ mùi hương, sau đó liền mắt đi ý thức.
“Trở về phòng anh sẽ giải thích với em.” Ôn Lương Diệu nghĩ thầm, điện giật không đủ làm trọng thương tên sát thủ kia, nói không chừng gã đang tìm kiếm họ.
Hình Nhát Nặc lập tức ừ một tiếng.

Ôn Lương Diệu lấy chiếc mũ ren bên cạnh đội cho Hình Nhất Nặc: “Đi theo anh.”
Hình Nhất Nặc trừng mắt, cảm nhận được sự khẩn trương trong giọng nói của anh, cô lập tức theo sát bước chân anh, lúc người chuông cảnh báo ngoài cửa đã không còn, tất cả mọi người thả lỏng quay về phòng.
Ôn Lương Diệu ôm Hình Nhất Nặc vào thang máy, cơ thể thon dài của anh che cho cô, đem cô giấu trong lòng ngực anh.

Giờ phút này, Ôn Lương Diệu lo lắng nhất chính là an nguy của cô.
Ôn Lương Diệu đưa cô trở về phòng, khóa trái cửa lại, anh lập tức đỡ lấy vai Hình Nhất Nặc, trầm giọng quan tâm hỏi: “Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”
Hình Nhất Nặc cẩn thận cảm nhận một chút, lắc đầu: “Không KS.
Ôn Lương Diệu nhìn cơ thể cô, cũng không có vét thương nào, thời gian tên sát thủ bắt cóc cô bất quá mới khoảng 15 phút, hẳn là không có tổn hại đến cô.
“Em có phải đã gặp qua một người đàn ông tên Kỷ Dạ Trạch?”
Ôn Lương Diệu nghiêm túc chăm chú nhìn cô hỏi.
Hình Nhất Nặc ngơ ra, thành thật gật đầu: “Có biết, buổi chiều hôm nay em để quên điện thoại ở quán cà phê, là anh ta nhặt được, làm sao anh biết?”
“Bởi vì vừa rồi em bị hôn mê là do bị kẻ thù của anh ta bắt cóc.
Bọn họ nghĩ em là bạn của anh ta, muốn dùng em uy hiếp anh ta lấy thứ gì đó.

Trước khi em tỉnh lại, bọn anh vừa đem em từ tay bọn chúng cứu trở về.” Ôn Lương Diệu bình tĩnh giải thích.
Hình Nhất Nặc choáng váng, nhanh chóng nhìn anh từ trên xuống dưới: “Anh không sao chứ? Bọn chúng có làm anh bị thương không?”
Ôn Lương Diệu lắc đầu: “Anh không sao, nhưng hiện tại Kỷ Dạ Trạch bị một tên sát thủ đuổi theo, không biết anh ta có trốn thoát không.”
Hình Nhất Nặc thở dài: “Không nghĩ đến sẽ gặp loại chuyện này.
“Đừng lo lắng.

Có anh ở đây, anh sẽ không để bất cứ kẻ nào tổn thương em.” Ôn Lương Diệu thấp giọng trần an.
Du thuyền này còn ba ngày nữa mới đến bến tiếp theo, trong ba ngày này, hai tên sát thủ kia có thể sẽ tiếp tục truy tìm bọn họ, cho nên ở lại đây cũng không an toàn.
Lúc này, điện thoại Ôn Lương Diệu vang lên, là một dãy số lạ, anh có linh cảm người này là ai.
“Alol”
“Đã cứu bạn gái anh ra chưa?” Bên kia truyền đến âm thanh của Kỷ Dạ Trạch.
“Cứu ra rồi.

Anh thế nào?”
“Tôi trốn đi rồi.

Hiện tại hai người vẫn phải cẩn thận.

Tôi sợ hai tên sát thủ có thể tìm được hai người.”
“Đừng lo lắng cho chúng tôi.

Anh chăm sóc tốt chính mình đi!”
Ôn Lương Diệu đáp một câu liền ngắt điện thoại.
Sau khi tắt máy, Ôn Lương Diệu liền gọi cho tổ quản lý con tàu, báo cho họ biết chuyện trên tàu có hai tên sát thủ.

Bên kia lập tức coi trọng, quyết định lập tức điều tra.
Tiếng súng một giờ trước đã làm bảo vệ tàu chú ý.
Hình Nhất Nặc cũng trở nên bình tĩnh.

Tuy rằng cô rất sợ hãi, nhưng cô không muốn cảm xúc của mình khiến Ôn Lương Diệu lo lắng.
Ôn Lương Diệu giờ phút này đăm chiêu suy nghĩ hét thảy, đều là sự an toàn của Hình Nhất Nặc.

Thậm chí bản thân anh ở trong nguy hiểm, anh cũng không khẩn trương như vậy.
“Nhất Nặc, anh sẽ cho người sắp xếp một chiếc trực thăng đến đây, đến lúc đó chúng ta đi trước.” Ôn Lương Diệu không dám lấy an toàn sinh mệnh của cô ra thử.
“Được.” Hình Nhất Nặc gật đầu.
Ôn Lương Diệu lập tức ở một bên gọi điện thoại sắp xép.

Vừa lúc gần đó có một công ty thuộc tập đoàn hợp tác với Ôn thị, công ty đó lập tức nhận mệnh lệnh.

Sáng sớm ngày mai, phái đến một chiếc trực thăng, đại khái cần ba giờ mới đến nơi.
Đêm nay, sẽ là một đêm khó ngủ.
Trong phòng, Ôn Lương Diệu bưng một ly nước ấm đưa cho Hình Nhất Nặc.

Hình Nhất Nặc nhìn anh, sợ hãi trong lòng đột nhiên biến mắt.

Có anh ở bên cạnh, những chuyện đã trải qua đã tính là gì? Trong suốt đường đi, những gì cô khát vọng nhát, không phải là ở bên cạnh anh sao? Thậm chí là gió to bão tuyết, đối với họ đều là một loại khảo nghiệm.

Ôn Lương Diệu ôm chặt cô, loại tâm tình vừa rồi lúc cô đột nhiên biến mất, cả đời này anh không bao giờ muốn trải qua nữa.
Cho nên, anh tin tưởng trong thời gian mình hôn mê, cô chờ đợi có bao nhiêu vất vả.
“Nhất Nặc, em có muốn lên giường nghỉ ngơi một lúc không?
Anh trông chừng giúp em.” Ôn Lương Diệu nhìn trong mắt cô xuất hiện một chút mệt mỏi.
Hình Nhất Nặc lắc đầu, tựa vào vai anh: “Ở bên cạnh anh là tốt rồi.”
b Lúc này, số của Kỷ Dạ Trạch lần nữa gọi đến, Ôn Lương Diệu nghe máy: “Alo, anh thế nào?”
“Tôi vừa xâm nhập vào danh sách đăng ký trên tàu, đem số phòng của hai người xóa bỏ, cho nên dù cho nhóm sát thủ đó muốn điều tra hai người, hẳn là cũng tương đối khó khăn…
hừ…” Bên kia truyền đến âm thanh đau đớn của Kỷ Dạ Trạch.
“Anh làm sao vậy?” Ôn Lương Diệu quan tâm hỏi.
“Không có gì… chỉ là… bị bắn vào vai, không sao.” Kỷ Dạ Trạch ra vẻ thoải mái nói.
Ôn Lương Diệu tuy rằng không vui vì anh ta đem phiền phức đến cho họ, nhưng nghe anh ta bị thương cũng không thể không quản.
“Anh có thể đến phòng tôi không? Tôi băng bó cho anh.”
“Có thể không? Hai người bằng lòng giúp tôi?” Kỷ Dạ Trạch giống như cảm nhận được một chút ấm áp.
“Anh đến đây đi! Chỉ cần không đem hai tên sát thủ kia đưa đến là được.” Ôn Lương Diệu nhắc nhở.
“Được!” Kỷ Dạ Trạch có chút suy yếu đáp một câu.
Ôn Lương Diệu ngắt máy, Hình Nhát Nặc không khỏi quan tâm hỏi: “Anh ta làm sao vậy?”
“Bị thương, lấy thân phân của anh ta không thể đến phòng y tế.
Cho nên anh lo lắng tính mạng anh ta gặp nguy hiểm.” Ôn Lương Diệu không thể thấy chết mà không cứu.
Mười phút sau, chuông cửa phòng Ôn Lương Diệu vang lên.
Anh lập tức để Hình Nhất Nặc tránh đi, anh di đến mở cửa, liền thấy Kỷ Dạ Trạch đang tựa vào cửa.
Anh mở của ra, Kỷ Dạ Trạch vừa tiến vào cả người liền ngã xuống.
Ôn Lương Diệu đóng cửa lại, thấy cả vai anh ta đều là máu, xem ra là mắt máu quá nhiều nên ngắt xỉu.
Ôn Lương Diệu đặt anh ta lên ghế sofa, để Hình Nhất Nặc nhanh chóng lấy hộp thuốc đi tới.

Ở trong này cũng chỉ có thể băng bó đơn giản, hy vọng Kỷ Dạ Trạch có thể vượt qua.
Hình Nhất Nặc có chút sợ máu, cô đứng bên cạnh nhìn cách Ôn Lương Diệu băng bó, hoàn hảo khiến miệng vét thương ngừng chảy máu.
“May mắn là viên đạn không trúng chỗ nguy hiểm, nếu không chỉ sợ không thể cứu.” Ôn Lương Diệu băng bó xong, nhặt máy tính của anh ta lên.

Kỷ Dạ Trạch vẫn đang trong trạng thái xâm nhập vào mạng nội bộ của con tàu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui