Ôn Lương Diệu liếc mắt nhìn một cái liền bắt đầu dùng máy tính của anh ta điều chỉnh giám sát toàn bộ hành lang tầng 6, luôn chú ý những người ra vào.
Ôn Lương Diệu cũng là một học bá thuộc loại thiên tài, lúc 22 tuổi anh đã cầm được 2 bằng cử nhân.
Lúc này, anh hoàn toàn có thể điều khiển máy tính của Kỷ Dạ Trạch, nắm trong tay toàn bộ chuyển động của con tàu.
Hình Nhất Nặc nhìn Kỷ Dạ Trạch, thở dài một tiếng, một kỳ nghỉ êm đẹp xem ra là phải kết thúc rồi.
Ôn Lương Diệu cuối cùng cũng tìm được bóng dáng hai tên sát thủ kia ở tầng ba.
Bọn chúng quả thật không buông tha, một mực né tránh bảo vệ tàu, tìm kiếm họ.
Ôn Lương Diệu chớp mắt, ngón tay thon dài của anh nhanh chóng thao tác, đem nơi ẳn nấp cùng hình ảnh cây súng trên tay bọn họ gửi vào hộp thư của cảnh sát.
Cảnh sát lập tức ra tay, không cần biết lúc này là ai gửi tin đến, chỉ cần trong tay hai tên sát thủ đều có vũ khí sát thương hạng nặng, đều thuộc phần tử nguy hiểm.
Kỷ Dạ Trạch mở mắt ra liền nhìn thấy Ôn Lương Diệu đang ở sofa bên cạnh thao tác trên lpad của anh ta, anh ta chấn kinh vài giây rồi lập tức nở nụ cười.
Anh ta lúc trước có điều tra qua trình độ học vấn của Ôn Lương Diệu, chỉ cần nhìn vài lần liền biết anh là người không thể so sánh.
“Anh tỉnh rồi.” Hình Nhất Nặc phát hiện ra, quan tâm hỏi một câu.
Ôn Lương Diệu buông lpad xuống đi tới: “Tôi đã tìm được sát thủ, đem vị trí của bọn chúng giao cho bảo vệ tàu.
Bảo vệ tàu sẽ lập tức truy tìm bọn chúng, hẳn là tạm thời sẽ không thể tìm đến đây.”
“Có anh ở đây, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!” Kỷ Dạ Trạch ho một tiếng, anh ta đã tương đối suy yếu.
“Anh nghỉ ngơi cho tốt, đừng để mất mạng.” Ôn Lương Diệu nói.
Kỷ Dạ Trạch nhìn về phía Hình Nhất Nặc bên cạnh, phần tâm tư lúc trưa kia, hiện tại đã hoàn toàn ngừng lại.
Anh ta giải thích: “Thật xin lỗi.
Tôi không biết sẽ mang đến cho hai người phiền toái như vậy.”
“Không sao.” Hình Nhất Nặc lắc đầu.
Kỷ Dạ Trạch nhìn thoáng qua Ôn Lương Diệu, lại nhìn Hình Nhất Nặc một cái, hâm mộ cười: “Hai người thật là một cặp xứng đôi.”
Hình Nhất Nặc mím môi cười, nhìn về phía Ôn Lương Diệu.
Ôn Lương Diệu cũng nhìn cô, nói với cô: “Nhất Nặc, cho anh ta một ly nước.”
Hình Nhất Nặc rót một ly nước, Kỷ Dạ Trạch cảm ơn một câu, nhìn thời gian đã sắp 3 giờ sáng.
Ôn Lương Diệu không nói chuyện ngày mai sẽ rời đi, bởi vì anh vẫn chưa cân nhắc việc có nên mang theo anh ta hay không, dù sao Kỷ Dạ Trạch cũng là một phần tử nguy hiểm.
Có Ôn Lương Diệu canh giữ, luôn nắm được nhất cử nhất động của hai tên sát thủ, bọn chúng đã trốn vào trong kho lưu trữ, hiện tại toàn bộ bảo vệ tàu đều được phái đi tìm kiếm bọn chúng, hẳn là tạm thời không thể xuất hiện nữa.
Sáng sớm.
Hình Nhất Nặc tỉnh lại trong lòng Ôn Lương Diệu.
Tối hôm qua cô không chịu được đã ngủ thiếp đi, cô mở to mắt, đập vào mắt là ánh nhìn chăm chú của Ôn Lương Diệu, một tia mệt mỏi hiện lên trên gương mặt anh.
“Anh vẫn chưa nghỉ ngơi sao?” Hình Nhát Nặc vội vã ngồi dậy nhìn anh.
“Không sao!”
Hình Nhất Nặc nhìn thoáng qua Kỷ Dạ Trạch đang ngủ ở sofa bên cạnh.
Anh ta vẫn chưa tỉnh lại.
“Còn nửa tiếng nữa trực thăng sẽ đến, lúc đó chúng ta sẽ lập tức rời đi.”
“Vâng!” Hình Nhất Nặc gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua Kỷ Dạ Trạch bên cạnh: “Vậy anh ta thì sao?”
“Nếu anh ta không được đưa đến bệnh viện anh ta sẽ mắt Ñ mạng.
Anh quyết định mang anh ta đi.” Viên đạn vẫn còn trong vết thương của Kỷ Dạ Trạch chưa được lấy ra.
Kỷ Dạ Trạch cũng vừa tỉnh lại, nghe nói có thể rời đi, anh ta cũng vui vẻ cảm kích, ba người trực tiếp lên trực thăng, bên đến thành phó ở gần đó.
Đến sân bay trong trung tâm thành phố, Ôn Lương Diệu dắt Hình Nhất Nặc vào thang máy, mà nhân viên y tế đã hẹn trước trực tiếp mang Kỷ Dạ Trạch rời đi.
Trong thang máy, Hình Nhất Nặc dựa vào trong lòng Ôn Lương Diệu, nỗi khiếp sợ đối với chuyện lần này vẫn chưa biến mắt.
Ôn Lương Diệu cúi đầu vuốt mái tóc dài của cô, khẽ hôn lên trán cô: “Buổi chiều chúng ta về nước.”
“Chuyện lần này không cần nói cho ba mẹ nghe, để họ không phải lo lắng.” Hình Nhất Nặc nói.
“Được.” Trong chuyến đi này, Ôn Lương Diệu bị kích thích sâu sắc mức độ lưu ý của anh đối với cô.
Vừa nghe thấy cô bị bắt cóc, máu trong người anh toàn bộ sôi trào, có cảm giác hít thở không thông.
Chuyến bay về nước buổi chiều.
Trên mạng, bộ phim mới của Hình Nhất Nặc cũng sắp đến ngày khởi chiếu, ba ngày sau vào khung giờ vàng.
Kỷ Dạ Trạch ngồi trong bệnh viện, viên đạn đã được lấy ra, anh ta cũng sắp bắt đầu hành trình của mình, sẽ không bao giờ quấy rầy đôi tình nhân này nữa.
Sân bay quốc tế trong nước.
Vệ sĩ của Ôn gia đúng giờ có mặt, Ôn Lương Diệu và Hình Nhất Nặc lên xe, thẳng về biệt thự của anh nghỉ ngơi, vì Ôn Lương Diệu đã liên tục 24 giờ không ngủ.
Trên ban công, Ôn Lương Diệu đã tắm xong, khôi phụ hơi thở ôn nhuận, Hình Nhất Nặc nói với anh: “Ngủ đi! Đến lượt em ở lại với anh.”
“Ngủ với anh đi.” Ôn Lương Diệu nói, nắm lấy tay cô.
Hình Nhát Nặc có chút đỏ mặt, vẫn gật đầu đồng ý.
Trên chiếc giường màu xám, Ôn Lương Diệu ôm chặt Hình Nhất Nặc, giờ phút này anh thực sự phải nghỉ ngơi thật tốt.
Ngón tay Hình Nhất Nặc nhẹ nhạng miêu tả hình dáng ngũ quan của anh.
Môi Ôn Lương Diệu chôn trong bàn tay mềm mại của cô, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng.
Hình Nhất Nặc không làm phiền anh nữa, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi!”
Ôn Lương Diệu ôm lấy cô, cực kỳ an tâm, cơn buồn ngủ cũng mãnh liệt kéo đến, hít lấy mùi hương trên người cô dần ngủ thiếp đi.
Hình Nhất Nặc cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, liền ngủ cùng anh.
Ba ngày sau, bộ phim mới của Hình Nhất Nặc phát sóng, hưởng ứng vô cùng tốt.
Sáng hôm sau, đã vinh dự tiến lên vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng.
Ông Hình bà Hình luôn phản đối chuyện diễn xuất của con gái nhìn thấy cũng cảm thấy vui mừng.
Xem ra, con gái của họ thật sự đã trưởng thành, thành thục rồi, đã có sự nghiệp của riêng mình.
Hình Nhất Nặc tuy rằng vui vẻ, tuy đã thu được thành tích tốt như vậy, nhưng chuyện này đối với cuộc sống của cô mà nói, chỉ là vừa mới bắt đầu.
Là một diễn viên mới vào nghề, cô còn một hành trình rất dài phải đi, còn rất nhiều thử thách đang đợi cô.
Ôn Lương Diệu đã vì bộ phim thứ hai của cô mà chuẩn bị.
Vừa vặn chuyện gặp phải trên du thuyền trở thành đề tài thứ hai của anh.
Là người lập kế hoạch kịch bản, Ôn Lương Diệu có khả năng biên soạn vô cùng kinh người, kịch bản thứ hai của anh gần như chỉ dùng 1 tháng để hoàn thiện.
Trong lòng Ôn Lương Diệu, anh làm hết thảy mọi thứ chính là muốn đưa Hình Nhất Nặc đến đỉnh vinh quang, hoàn thành giấc mơ trở thành một nữ minh tinh của cô, anh tình nguyện làm người đàn ông đứng sau cô, yên lặng vì cô trả giá tất cả.
Hai tháng sau, Hình Nhất Nặc sắp tham gia quay phim cho kịch bản này.
Trên đường đi, Ôn Lương Diệu vẫn luôn bên cạnh cùng cô trưởng thành, cùng cô thành thục.
Cùng cô chói mắt mê người.
Nhưng tiếc là, ký ức Ôn Lương Diệu mắt đi vẫn chưa lấy lại được.